Con biết con đi mẹ thật buồn
Giấu dòng dư lệ, nén đau thương
Quay đi lặng lẽ mà con thấy
Đôi bờ vai nhỏ rung trong sương
Mười bảy năm rồi đó mẹ ơi!
Giờ đây tóc mẹ trắng, da mồi
Tám tám tuổi đời thân buồn tẻ
Mòn mỏi chờ con, biệt viễn khơi
Có lần gọi mẹ hỏi thăm sao?
Ngẩn ngơ mẹ chẳng biết đứa nào.
Run run tiếng mẹ lời khoan nhặt
thắt thẻo tim con cũng dạt dào
Con nhớ ngày xưa thuở bé thơ
Mẹ đi con tựa cửa đợi chờ
Mẹ thường chẳng nỡ đi lâu vắng
Vì sợ con mình sống bơ vơ.
Nhưng mà mẹ hởi! đến hôm nay
Con xa để mẹ nhớ thương hoài
Con chẳng làm tròn câu hiếu tử
Cận kề chăm sóc mẹ sớm mai
Con nói làm sao hết được lòng
Ngồi nhìn tuyết phủ trắng trời đông
Phủ trắng lòng con khi nhớ mẹ
Biết mẹ buồn hiu hắt đợi mong
Con thường mơ trong giấc chiêm bao
Nghe lời mẹ nói thật ngọt ngào
Mẹ đưa tay vuốt từng sợi tóc
Bảo rằng con gái tóc dài mau.
Atlanta , tháng 4/21/10
Nguyệt Vân