User Rating: 0 / 5

Star InactiveStar InactiveStar InactiveStar InactiveStar Inactive
 

Em hỏi anh: “ Quay Gót Được Không ?”
Cũng là khi cõi lòng anh tan nát
Ngày vui nào ta trao lời thơ nhạc,
Giờ chỉ còn là di niệm buồn đau!

Mai xa em thiên đường thành sa mạc !
Linh hồn tôi là chiếc lá đơn côi
Lá rụng rơi, tơi bời trong gió lạnh
Còn khổ đau, riêng tôi với tình yêu!

Mai em đi, lòng thơ sầu câm lặng
Mai tôi đi, buồn lắng bước cô liêu
Đời mênh mông, hoang lạnh tiêu điều,
Mưa tím rơi nhiều!  Cuộc tình phai lãng!

Tình đôi ta không bao giờ đơn giản,
Tình đôi ta, cơn sóng tràn lãng mạn,
Lỡ  muộn rồi chuyện tình buồn vô hạn
Quên được không? Hay sớm nhớ chiều mong !

Đã xa rồi! Sao vẫn nhớ thương nhau?
Đêm khắc khoải nữa hồn đau tưởng tiếc,
Còn gì đâu?  Hai phương trời cách biệt
Lòng bâng khuâng ngóng đợi chốn xa nào !.

Đâu có lời nào trách cứ tôi.
Hai ta duyên số trời chia đôi,
Buồn sao định mệnh nhiều oan nghiệt!
Lỡ chuyện tình thơ, lỡ mộng hờ!

Hạnh phúc rồi tan như giấc mơ,
Còn tôi nuối tiếc chuyện tình thơ,
Chờ mong từng phút giây mòn mỏi,
Mà chỉ hoài công phút đợi chờ!

Chuốc đắng mình tôi cạn chén sầu,
Chập chờn, thao thức suốt đêm thâu, 
Dáng em mờ nhạt màu nhân ảnh,
Mưa buồn giăng tím cả trời Ngâu !

Lê Ngọc Trùng Dương