User Rating: 0 / 5

Star InactiveStar InactiveStar InactiveStar InactiveStar Inactive
 
 
Có một lần hành quân qua xóm nhỏ.
Thấy dáng em e ấp cạnh bờ ao
Tóc ngang vai bà ba áo bạc màu
Trông mắc cở, cúi đầu hồng đôi má
 
Anh lính trai thường hay trêu con gái.
Con gái quê trông dễ mến làm sao
Không phấn son, đôi má vẫn hồng hào
Và sợ lắm mỗi lần anh bắt chuyện:
 
“Gái lớn rồi mà sao còn mắc cở”?
Em cúi đầu e ngại miệng cười duyên
Vội mau chân em vào mét mẹ hiền:
“Ông lính đó, mẹ ơi! Con chả thích”.
 
Thời gian lâu, hôm nay anh trở lậi
Em gái quê đã vắng cạnh bờ ao
Mẹ năm xưa mái tóc đã phai màu
Và giọng buồn trả lời khi anh hỏi.
Tay run run chỉ ngôi mộ còn xanh:
“Ðấy con tôi yên phận nó đã đành
Còn tôi sống: Cậu ơi! Đau đớn lắm.
 
Tin vừa nghe, anh bàng hoàng kinh hãi
Ðã đành rằng chinh chiến phải không em?
Nhưng không sao ngăn được lệ dâng trào
Vì anh biết em đi không trở lại.
“Ðễ không chết người trai khói lữa
Mà chết người em gái nhỏ hậu phương”(*)
Mồ em đây anh tặng vòng hoa trắng.
Có linh thiêng chứng giám phút giây nầy
 
(*) Trích từ nhạc phẩm “Những Ðồi Hoa Sim” của NS DZũng Chinh,
phổ từ bài thơ Màu Tím Hoa Sim của TS Hữu Loan.
 
 
 
Nguyệt Vân