User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active
 
 
Xin hãy giữ chút tình, dù hư ảo
Giữa xứ người cô quạnh gió sang  Đông
Đường thấp thoáng, chưa bao giờ gặp gỡ
Nhưng trong lòng, lạ lẫm cứ đợị trông !
 
Môt chút nhớ, cho lòng thêm mộng mỵ
Vẽ bóng hình tình tứ, giữa không trung
Hồn quyện vào nhau, cùng niềm khắc khoải
Nhớ quê hương …trống vắng nỗi niềm chung!
 
Đây bờ vai, hỡi linh hồn cô độc
Đời muộn phiền, biết bao cảnh trái ngang
Giữa giấc khuya, thao thức đêm trằn trọc
Khẽ giật mình, ai quấn chiếc khăn tang ?
 
Em nhìn xem  ôi ! dáng buồn ảo nảo
Những cuối tuần, mong đợi cháu con đâu?
Mắt xa xăm, thẩn thờ lòng tê dại
Cuối đời  “trơ trọi ” là cả niềm đau
 
Em có thấy, bao trẻ thơ kêu khóc
Bé đói lòng, đói cả chút tình thương
Những cụ già, xin đừng cười mai mĩa
Họ trở thành, “con nít “ cõi vô thường !
 
Người may mắn ,vô tình làm sao hiểu
Bao tâm hồn, trống vắng với thời gian
Em có hiểu, biết bao người đơn lạnh ?
Kiếp sống hùng, còn lại cảnh phụ phàng !
 
Một lần nữa, hồn Thơ tôi  khóc ngất
Giữa xứ người lạc lỏng gió mênh mông
Thương thật nhiều, những mảnh đời tỵ nạn
Một nỗi buồn sâu kín, bước luu vong …
 
 
Mặc Khách