User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active
 
 
Tôi có một thời tương tư anh,
Cả thành phố bỗng là sa mạc,
Với những buổi chiều tôi ngơ ngác,
Biết về đâu ? Tôi đã lạc tôi rồi.
 
Bóng dáng anh che khuất cả bầu trời,
Tôi không thấy ngày mưa hay nắng,
Chỉ thấy đôi mắt anh thầm lặng
Vô tình nhìn tôi . Giông bão đến không ngờ.
 
Với những buổi chiều tôi ngẩn ngơ,
Trên đường phố không tên, không bảng hiệu,
Điều kỳ lạ chỉ một mình tôi hiểu,
Tất cả con đường đều mang một tên anh.
 
Tôi đã một thời như trái còn xanh,
Trong vườn đời mênh mông nhiều trái ngọt,
Ngày ấy tôi yêu anh mỏi mệt,
( Trái tình xanh, chua chát tuổi dại khờ )
 
Thời gian trôi và cho đến bây giờ,
Tôi chín ngọt tuổi đời nhiều nắng gió,
Đã từ lâu tôi không yêu anh nữa,
Một thuở tương tư đã mất đâu rồi ?
 
Đôi lúc nghĩ về anh , tôi chợt mỉm cười,
Điều tầm thường cũng trở thành khát vọng,
Tội nghiệp tôi đã một thời mơ mộng !
Tưởng thế gian chỉ có một người.
 
Bây giờ nhìn lứa tuổi đôi mươi,
Người ta yêu, dù vui hay đau khổ,
Có ai đã tương tư như tôi ngày đó ?
Trái tình còn xanh, xin chớ rụng xuống đời.
 
 
Nguyễn thị Thanh Dương