User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active
 
 
Hoa Lục Bình

Thuở nhỏ em hay hái Lục Bình,
Cánh hoa màu tím, dáng xinh xinh.
Em còn thơ dại nên chưa biết,
Màu tím là màu tim của anh!

Em tuổi mười lăm biết thẹn thùng,
Anh mười bảy tuổi nhớ mông lung.
Cánh hoa màu tím em cài tóc,
Tình chớm phai dần trong mắt nhung!

Mười chín, anh đi khỏi mái trường,
Em mười bảy tuổi biết yêu đương.
Cánh hoa màu tím thôi cài tóc,
Là dứt tình anh không vấn vương!

Một buổi anh về thăm cố hương,
Người em mười chín đã lên đường.
Đi theo tiếng gọi tình yêu mới,
Đành bỏ quên người không tiếc thương!

Anh lại ra xem đám Lục Bình,
Không còn hoa dại dáng xinh xinh.
Cánh hoa tàn héo theo năm tháng,
Đã tím như màu tim của anh!

Màu tím hoa xưa ám ảnh hoài,
Sông hồ phiêu bạt kiếp làm trai.
Anh không tìm thấy màu hoa tím,
Màu tím u hoài trong mắt nai!

Thôi hết! Mong gì gặp lại nhau!
Anh đem màu tím mối tình đầu
Ép lên trang giấy làm lưu niệm,
Một thuở yêu người biết khổ đau!

Anh đặt tên em Nguyễn Lục Bình,
Và con -- nếu có -- Nguyễn Bình Minh.
Còn anh đổi lại Lê Xơ Xác,
Hy vọng con mình trông rất xinh!

Nếu có mai sau gặp lại người,
Ngỡ ngàng, ta chỉ gọi "mình ơi!"
Rồi ai đường nấy, đừng chung bước,
Cho đẹp tình nhau, có thế thôi!


VĨNH LIÊM
(Trong thi phẩm "Hương Đồng Nội" sẽ xuất bản)