Hôm nay ngồi đọc bài thơ buồn
Để lại cho lòng nỗi vấn vương
Tâm sự gửi trao người ấy viết
Như khơi niềm nhớ thuở yêu đương
Vần thơ ghi lại của ngày xưa
Cái thuở hồn nhiên tuổi học trò
Áo trắng tung bay chiều lộng gió
Đượm mầu xinh đẹp nét ngây thơ
Những phút lòng tôi cảm thấy vui
Vần thơ đem đến chuỗi bùi ngùi
Tôi nào đâu dám mơ tình ấy
Ví tựa tình tôi với một người
Nhưng rồi số phận mãi long đong
Tình ấy xa bay chạnh nỗi lòng
Nắng đã thôi về qua lối nhỏ
Lòng tôi vương vấn chiều Thu phong
Những lúc Thu về nhìn lá bay
Công viên gió lạnh lá rơi đầy
Mình tôi lẻ bóng con đường vắng
Mắt lệ rơi buồn tưởng nhớ ai
Đâu biết chia tay dạ héo mòn
Tôi nào mơ ước chuyện yêu đương
Tim lòng tan vỡ, sầu khô héo
Tình mãi thương vay nhỏ lệ hờn
Ngồi viết tình thơ tự hỏi lòng
Làm sao đây hỡi! Nhớ thương mong
Mưa rơi lặng lẽ chiều Thu vắng
Tình đến mang chi nỗi lạnh lùng
Chút nắng vàng lên sưởi ấm lòng
Mang chi giá lạnh buổi chiều Đông ?
Tình xa nuối tiếc sầu vương vấn
Nhớ phút bên em đượm thấm nồng
Nguyễn Vạn Thắng