Xuân Quê Nội
Ngày xưa, xuân biếc, về thăm Nội
Nội đón tôi ngay ở cổng làng
Xe đậu, ghé nhìn qua cửa sổ
Thấy bờ tóc trắng, gió mơn man
*
Nội nheo đôi mắt qua tròng kiếng
Nhìn khách trên xe chảy xuống đường
Tôi mới nghiêng mình ra khỏi cửa
Dang tay Nội đón với yêu thương!
*
Nội cười, lấp lánh hai viền mắt
Tiến lại gần hơn đón bước tôi
Rời khỏi cửa xe, tôi chạy đến
Ôm chầm lấy Nội “Nội yêu ơi” !!!
*
Xoa đầu Nội bảo: "Chà, thằng bé
"Mới đó mà nay lớn bộn à!
"Sẽ chẳng bao lâu cưng của nội
"Cao bằng chú Út, đẹp như cha !”
*
Tôi cười, lòng gội mùa xuân thắm
Lộng lẫy muôn tươi những nụ đào
Chân sáo, đường làng, bên cạnh Nội
Nghe hồn ngọt lịm tiếng ca dao
*
Líu lo tôi kể bao nhiêu chuyện
Nội lắng tai nghe, thích thú cười
Chuyện lớp chuyện trường và chuyện bạn
Những ngày học tập, phút vui chơi...
*
Con đường về xóm xanh mơn cỏ
Mấy chú bồ câu đứng rỉa lông
Một đám gà con theo bước mẹ
Trời xanh, én liệng giữa mây hồng
*
Cơm chiều Nội nấu canh thiên lý
Cá rán giòn thơm chấm với tương
Một dĩa dưa hành, tô thịt mặn
Chứa đầy tình Nội, nghĩa quê hương
*
Bàn thờ Nội đốt trầm nghi ngút
Phật tỏa hào quang, khói tỏa hương
Trừ tịch, giao thừa, nghe Nội khấn
Nội cầu dân Việt hết đau thương
*
Tôi nhìn dáng Nội mà thương Nội
Tóc Nội thời gian nhuộm trắng phau
Nội ngước nhìn Trời rồi kính cẩn
Tay run Nội vái, giọng rưng sầu
*
Nhưng rồi Nội chết trong oan ức
Giữa một Giao Thừa pháo giặc rơi
Như một thân cây ai đốn gục
Nội tôi ngã xuống với quê tôi !!!
*
Nội tôi ngã xuống như dân tộc
Như núi sông tôi buổi đảng về
Và những linh hồn oan thác đó
Muôn đời linh hiển với sơn khê
*
Tôi thương Nội quá, thương quê qúa
Dân tộc tôi ơi, lửa hận thù
Ai nhóm, ai khơi mà khốc hại
Bắt đầu từ đấy, một mùa Thu...
*
Giờ đây đất khách, xuân thiên hạ
Tôi nhớ Xuân xưa rộn tiếng cười
Tôi nhớ Quê Hương và nhớ Nội
Xa rồi, xa lắm thuở xuân tươi
*
Ơi mùa xuân biếc miền quê nội
Sẽ mãi là hương tẩm ngát lòng
Và sẽ là hoa mừng chiến thắng
Mừng ngày phục quốc cứu non sông
Ngô Minh Hằng