User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active
 

Hè Về & Em và Mùa Hạ
***
1- Thơ : HÈ VỀ (LNTD)

Hạ chí, ngày đầu mùa hè,
Âm vang tín hiệu tiếng ve ngân sầu
Nỗi buồn bay mãi về đâu!
Mai xa thầy bạn, giọt sầu chia xa!
3821 1 HeVeLNTD
Ao đầm, hé sắc liên hoa
Cánh hồng tim tím, mặn mà đẹp sang
Trời xanh mây trắng nắng vàng
Liên hoa đón nắng, những nàng kiêu sa
Sen hồng chớm nở búp hoa
Yêu kiều, diễm lệ, như là tiên nương!
Sen hồng sắc thắm, rất duyên
Sánh cùng mỹ nữ, thuyền quyên mặn mà!
Tỏa hương thơm ngát đậm đà,
Ngọt ngào, quyến rũ, thật là thanh tao
Năm dài tháng rộng qua mau,
Sen hồng vẫn thắm tươi màu thủy chung!

Phượng hồng nở đỏ bờ sông
Lâp lòe đom đóm bay trong khóm dừa
Tiết trời khi nắng khi mưa
Mưa trong nắng hạ, gió đưa mát lòng
Hè về, ngóng đợi chờ mong
Viết dòng lưu bút mà lòng nhói đau
Mai này thầy bạn nhớ nhau
Trường im mái xám, tím màu mưa hoang !

Phượng hồng nở khắp nẻo đường
Lung linh giọt nắng, vấn vương điều gì?
Hè về chuẩn bị kỳ thi:
Vùi mài kinh sử, ước gì thành công,
Vui như những cánh phượng hồng
Xứng công đèn sách đẹp lòng mẹ cha
3821 2 HeVeLNTD
Ve sầu trổi giọng thiết tha
Âm vang sầu thảm, hòa ca nhạc buồn
Lòng tôi ray rức, vấn vương
Nhớ hè quá khứ mà thương nhớ nhiều!
7/5/2020 Lê Ngọc Trùng Dương


***
2- Thơ Phỏng Dịch : EM Và MÙA HẠ (LNTD)
3821 3 EmvaMuaHaLNTD
So em với một ngày hè
Đáng yêu, chừng mực, em là phần hơn
Tháng năm gió đẩy nụ hoa
Ngày hè quá ngắn để mà cho thuê

Mắt trời nóng bỏng đôi khi
Vẫn thường vàng nhạt, nhu mì màu da
Đôi khi sắc đẹp phôi pha
Nếu không trang điểm, sơn hà đổi thay

Hạ của em luôn mãi sẽ không phai
thần chết cũng không còn lai vãng
Em sống mãi, với thời gian vô hạn

Khi còn thấy, hay vẫn còn hơi thở
Trọn đời em sống mải với bài thơ.
------------------------------------------------
Shall I Compare thee to a Summer’s Day?
By William Shakespeare (1564-1616)

Shall I compare thee to a summer’s day?
Thou art more lovely and more temperate.
Rough winds do shake the darling buds of May,
And summer’s lease hath all too short a date.
Sometime too hot the eye of heaven shines,
And often is his gold complexion dimmed;
And every fair from fair sometime declines,
By chance, or nature’s changing course, untrimmed;
But thy eternal summer shall not fade,
Nor lose possession of that fair thou ow’st
Nor shall death brag thou wand’rest in his shade,
When in eternal lines to Time thou grow’st
So long as men can breathe, or eyes can see,
So long lives this, and this gives life to thee.