User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active
 

Đà Lạt Gió Lạnh Mưa Chiều & Đà Lạt, Giọt Nắng Hồng (T)
*****
1- Thơ: ĐÀ LẠT GIÓ LẠNH MƯA CHIỀU (Bửu Truyền)
Vịnh:
Ðà Lạt cho khách nhàn du
Hồ thơ, thác mộng, hát ru người tình.
Ðà Lạt, cho mình góc riêng
Tấm gương từ mẫu, bức tranh tuyệt vời!
4246 1 DLGioLanhMuaChieuBTruyen
Ngày thi đỗ mẹ tôi đã thưởng
Chuyến viễn du mơ tưởng... rất lâu!
Ðà Lạt! Ðà Lạt! Ở đâu?
Như gà mắc đẻ nôn nao lên đường.

Mẹ dạy con thuộc lòng địa chỉ
Dặn chủ xe rất kỹ từng lời
"Nhớ đưa cháu đến tận nơi
"Gặp Dì trao cháu tôi thời yên tâm."

Mẹ! Tưởng con còn con nít chắc
Mười hai tuổi đậu Tiểu học xong,
Ðậu luôn Ðệ Thất trường công!
Ơn Mẹ khổ cực thờ chồng nuôi con!

Chiều Ðà Lạt mưa buông nhàng nhạt
Bước xuống xe, Ồ! Mát lạ thường!
Cái vui rộn rã ra chân
Cái thích ra mặt. Cái mừng ra môi!

Ðường Cầu Quẹo nước trôi ngoặt ngoẽo
Dốc Duy Tân uốn éo nao nao.
Nhà Dì ở tận hẽm sâu
Ðường vô quanh quất, lối vào cheo leo.

Giữa Ðà Lạt, Dì nghèo quá đỗi
Vách ván cây mưa dột cột xiêu
Chồng con mất hết. Tiêu điều!
Oằn vai đầu gánh chợ chiều, chợ mai!

Gà mới gáy, theo Dì đi bán
Chợ Hòa Bình chưa sáng đã đông
Người ta môi đỏ má hồng
Thân Dì co rúm da xanh mắt mờ.

Ðặt gánh xuống bên lề góc chợ
Hàng người ta chễm chệ trên cao.
Trong tôi nước mắt chực trào
Hoa khôi phố Thuận. Nỡ nào! Dì ơi!
4246 2 DLGioLanhMuaChieuBT
bt
*****
2- Thơ : ĐÀ LẠT, GIỌT NẮNG HỒNG (Bửu Truyền)
4246 3 DLGiotNgHongBT 
Ðà Lạt lạnh, mưa rơi tí tách
Chiếc áo mưa cũ rách đôi nơi
Bên gánh chè cháo Dì ngồi
Không màng mua bán, nụ cười trên môi

Khách qua lại ơ hờ tránh né
Ðến xế chiều nồi cháo chưa lưng
Xoong chè vừa hết một phần
Lưng chùng gối mõi, tay chân rã rời.

Tôi bạo dạn mở lời mời gọi
"Chè nóng đây! Cháo đậu nóng đây!
"Mời cô! Mời chú! Mời thầy!
"Trời lạnh ăn nóng ấm ngay cõi lòng"!

Tôi cảm thấy hao hơi tổn sức
Cũng là người, đôi lúc kiêu căng
Chê bai, khinh rẻ hàng rong
Môi trề, tay hất, mặt vênh, nhíu mày.

Người nghèo khó đêm ngày lao động
Ăn để sống, không sống để ăn
Người ăn thiếu, kẻ khó khăn
Ðôi khi trả nợ, nhiều lần quên luôn.

Dì trong cảnh cô đơn thiếu thốn
Bán chịu hoài, tiền vốn cụt dần.
Nhưng vui, đây là tấm lòng
Phương tiện bố thí, trả ơn cho đời.

Thưa Mẹ! Dì ơi! Con chợt biết
Ðã là người, đừng tiếc công lao
Hy sinh! Dù chẳng là bao
Cho đi là có, nhận vào là không.

Tấm gương sống vàng ròng châu ngọc
Dì nghèo vẫn bố đức thi ân
Ðáp đền là để gieo duyên
Thiện căn phước đức, tâm hồn lạc an.

Trưa Ðà Lạt mù sương tan biến
Nước mắt tôi nghẹn tiếng kêu Dì
Dì ơi! Con mãi khắc ghi
Giấc mơ Ðà Lạt bóng Dì tim con.
4246 4 DLGiotNangHgBT
Dì và Mẹ tấm gương sáng tỏa
Ðức hy sinh thơm ngát hương đời.
Một bà mẹ hai bóng người
Dì ơi! Mẹ ơi! Ðà Lạt ơi! Suốt đời con yêu!
bt