Cơn Mưa Chiều Ấy....& Người Yêu Dấu (T)
*****
1- Thơ : CƠN MƯA CHIỀU ẤY (Hoàng Yến)
Làn gió ấm đưa em về quá khứ
Thưở học trò anh lặng lẽ theo sau
Mắt liếc đong đưa tim nhịp đập lao xao
Tay thừa thải ghì ôm hoài chiếc cặp
Cô bạn nhỏ vẩy tay ngày mai gặp
Em giật mình cuống quít bước chân run
Thênh thang đường lộ... sao cứ đi chung?
Người ta thấy.. mẹ la rầy em đó !
Và hôm đó bỗng nhiên trời trở gió
Cơn mưa rào rơi xuống áo mong manh
Hiên nhà nhỏ _ hai đứa cùng đi nhanh
Vào đứng trú, ngắm mưa ngày nặng hột
Mưa trắng xoá, em run bên hàng cột
Anh mĩm cười khe khẽ đến bên em
Nhẹ trao chiếc khăn xanh đã cũ mèm
"Này cô bé, bé lau đi, kẻo lạnh
Bé bệnh rồi...anh biết đón chờ ai?"
Môi mắt ướt vì mưa hay ngấn lệ
Ngước nhìn anh tựa sao sáng long lanh
Cơn mưa ấy...cơn mưa chiều một thưở
Mưa mù trời, mưa ướt cả hồn em
Anh còn nhớ _ cơn mưa ngày xưa ấy ?
Hoàng Yến NY
*****
2- Thơ : NGƯỜI YÊU DẤU (Hoàng Yến)
Đừng nói yêu anh đến bạc đầu,
Khi tình như giấc mộng qua mau.
Từ em xa bỏ anh , đi biệt,
Anh gánh mình anh cả gánh sầu.
***
Đừng nói yêu anh không đổi thay,
Làm sao mà biết được ngày mai.
Em ơi! Trăng có khi mờ tỏ,
Lời ở đầu môi theo gió bay.
***
Đừng nói yêu anh hết cả lòng,
Tương lai em có chắc gì không.
Từ ta phân rẽ đời hai hướng,
Anh vẫn nghe xao xuyến ngập hồn.
Em ở phương nào? Em có nhớ?
Một thời thân ái: bén tơ duyên,
Anh buồn khắc khoải đêm ngày mộng,
Dằng dặc sầu tư nối luỵ phiền.
***
Nắng ơi! Cho gửi nghìn tia ấm,
Đến người thiếu phụ dấu yêu tôi,
Mây ơi! Chở đến nghìn nhung nhớ,
Nói hộ ta: Yêu đến trọn đời!
Hoàng Yến NY