Đêm GS Giữa Lòng Hà Nội & Lời Nguyện GS & Nhớ MẸ (T)
*****
1- Thơ : ĐÊM GIÁNG SINH GIỮA LÒNG HÀ NỘI (Ngô Minh Hằng)

Giữa Hà Nội, trong mùa Đông lạnh gía
Lấp lánh hoa đèn đón Giáng Sinh vui
Đời hai mặt như hai bề chiếc lá
Em, buồn thiu, đời rộn rã cuộc đời ...
*
Em, đêm nay, hiên nhà hay góc chợ
Tiết đông về hẳn lạnh thấu buồng tim
Áo rách thế, sao em ngăn được gió
Chẳng cơm chiều, bao tử có nằm im ???
*
Rồi mai sáng, cùng mặt trời, tất bật
Em mệt nhoài tay bới rác, tìm cơm
Trên bãi rác, người giống như con vật
Con vật người ôi, tủi nhục nào hơn ?!
*
Cạnh bãi rác không xa là thành phố
Có những căn lầu, biệt thự nguy nga
Chủ là đảng viên, sao vàng, hùng hổ
Trên đỉnh uy quyền, thác loạn, xa hoa ...
*
Ngày cuối năm đảng tưng bừng yến tiệc
Lấy máu dân làm rượu chúc nhau bền
Quà tân niên những phong bì kỷ niệm
Dày cộm đô la, châu báu, bạc tiền !!!
*
Con của đảng có dư thừa bánh trái
Và dư thừa quần áo hiệu, đồ chơi
Những thứ đồ chơi văn minh, hiện đại
Những búp bê xinh, mắt chớp, môi cười ...
*
Em cô độc bước đi trên hè phố
Hè phố cuối năm tấp nập, rộn ràng
Trong tay em, những thứ đời vứt, đổ
Có món đồ chơi cũ kỹ ai quăng
*
Chợt vọng lại những hồi chuông hối hả
Ô - đêm nay – Đêm Chúa đến cùng người !
Ngước mắt nhìn trời – trời đêm tối qúa
Em nghẹn ngào dòng lệ mặn tuôn rơi....
Ngô Minh Hằng
16.12.2004
*****
2- Thơ : LỜI NGUYỆN GIÁNG SINH (Ngô Minh Hằng)

Cầu khẩn Ba Ngôi hãy hướng về
Việt Nam, thưa Chúa, nỗi sầu quê
Nhà tù cộng nhốt không đường thoát
Chính sách đảng hành hết lối chê
Nhưng lũ chư hầu chưa tỉnh ngộ
Và bày khuyển mã vẫn cuồng mê
Giáng Sinh,xin giục lòng can đảm
Quật khởi, trùng tu khắp bốn bề
Ngô Minh Hằng
17/12/2014
*****
3- Thơ : NHỚ MẸ (Ngô Minh Hằng)
(Kính dâng Mẹ. Tặng những ai đồng tâm cảnh)

Mẹ ơi, dài suốt mấy ngày
Sao con nhớ Mẹ thế này, Mẹ ơi !!!
Đã hơn năm tám năm rồi
Âm dương hai ngả ngậm ngùi biệt ly
Nhớ chiều xuân ấy Mẹ đi
Nhớ con lệ đỏ trên mi từng dòng
Nhớ hàng bạch lạp song song
Nhớ màu hoa trắng, nhớ vòng tang đau
Nhớ lòng mộ tối u sầu
Nhớ run run nắm đất nâu, nghẹn ngào
Nhớ giây hạ huyệt... ôi chao
Đất rơi ... và Mẹ đi vào ... hư vô ...
Mẹ ơi đất phủ đầy mồ
Con nghe vũ trụ cơ hồ tan hoang
Bơ vơ, con, cõi trần gian
Mẹ vui hạc nội mây ngàn thiên thu....
*
Mẹ ơi, từ bấy đến giờ
Tuổi xanh con úa, mộng mơ con tàn
Hồn đau nước mất nhà tan
Thân buồn lưu lạc với ngàn đắng cay ...
Nắng mưa, chìm nổi, đọa đầy
Chở che thiếu vắng bàn tay mẹ hiền
Lòng đời đã lắm đảo điên
Tình đời lại những lụy phiền, bỗng dưng
Con thì khờ khạo vô cùng
Chân phương, một tấm lòng trong cho đời
Nhưng đời muôn mặt Mẹ ơi
Xô con vào chốn nghiệt ngòi biển dâu
Đau thương đã mấy nhịp cầu
Dư âm còn đọng trên màu tóc phai
*
Mẹ ơi, đã mấy ngày dài
Xót xa nhớ Mẹ u hoài từng giây
Bài thơ vụng, đoá hoa gầy
Con dâng lên Mẹ với đầy nhớ thương ….
Ngô Minh Hằng
