User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active
 

Tiếng Dương Cầm – ĐOẠN KẾT (Tr.Dài)

Tóm lược truyện dài  TIẾNG DƯƠNG CẦM

4586 1 TDC DoanKetLPLan

      Lệ Hằng, cô bé có thiên tài về âm nhạc, mồ cô mẹ từ năm mới mười bốn tuổi.  Từ đó cô sống với bà ngoại, cho tới khi bà mất, cô lên Đà Lạt ở với cha.  Sau khi vợ qua đời, ông Thanh, cha nàng đã tái giá với một người đàn bà goá trẻ đẹp.  Bà Lý tên người vợ sau, có hai đứa con riêng là Bách và Dung.

      Trong cuộc sống chung, Hằng nhận thấy ba mẹ con bà dì ghẻ có những hành tung bí mật, cô dần dần khám phá ra quá khứ của bà dì ghẻ khi xưa đã phạm tội sát nhân, bà giết chết tình nhân của chồng vì ghen.  Để lẩn tránh pháp luật, bà đem các con đi trốn, và để sống còn, bà kết hôn với những người đàn ông giàu có, và giết họ khi tông tích bị bại lộ.

      Lần này cũng vậy, khi biết đứa con riêng của chồng đã khám phá ra tội ác của mình, bà lập mưu giết chết cả hai cha con, để hưởng gia tài và diệt nhân chứng.  Trớ trêu làm sao Bách, con trai của bà lại thầm yêu Hằng, nhưng không được Hằng yêu lại.  Trong thời gian này, Hằng quen với một người bạn trai tên Đạt, tiếng đàn của cô đã mê hoặc anh chàng trẻ tuổi này, và vì muốn cưú cô, nên Đạt cũng suýt bị thiêu sống cùng với Hằng, trong một âm mưu rùng rợn do người dì ghẻ dàn cảnh cái chết thành một tai nạn.

      Còn Bách, mặc dù đang căm hận vì yêu mà không đuợc Hằng đáp lại, nhưng trước hành động tàn ác của mẹ, Bách đã phản ứng ra sao? xin mời xem hồi kết cuộc. 

ĐOẠN KẾT

4586 2 TDC DoanKetLPLan

      Ðó là những ngày hè cuối cùng, và bây giờ đang là mùa thu.  Ở Ðà Lạt, mùa hè tới muộn, nhưng mùa thu tới rất sớm.  Bên ngoài cửa sổ của căn phòng trong khách sạn, bầu trời đầy những mây xám của mùa thu, và sương mù bao phủ nhè nhẹ cảnh vật.  Học trò đã bắt đầu khai trường, còn tôi cũng đang bắt đầu niên học mới lớp 12 tại trường Couvent Des Oiseaux. 

      Ðạt vẫn hằng ngày đón đưa tôi đi học, mới tuần lễ trước, Ðạt cho hay là chàng vừa nhận được giấy báo tin sắp được gởi đi thụ huấn khoá huấn luyện phi công quân sự tại Hoa Kỳ vào đầu tháng giêng năm tới.  Tôi hơi bàng hoàng trước quyết định ra đi của Ðạt.    Mọi việc qua đi như một giấc mơ, cả căn biệt thự Vườn Hồng rộng lớn đã bị thiêu rụi dưới ngọn lửa, và cha con tôi dọn tạm ra ở một khách sạn trước khi đi tìm một căn nhà mới.  Tội nghiệp cha tôi, hai lần mất vợ trong vòng có bốn năm thật là một chuyện đau khổ quá sức chịu đựng.  Nhưng lần này ông có vẻ bình tĩnh hơn là sau cái chết của mẹ tôi.

  • Bố yêu dì ấy con ạ. Cha tôi đã nói với tôi như thế lúc đám tang, nhiều lúc bố có cảm tưởng kỳ lạ là bố vẫn không hiểu được dì ấy, dì con có vẻ xa vắng thế nào, ngay cả những lúc thân mật nhất bố cũng không thể  hiểu được bà ấy đang nghĩ gì.  Bố nghĩ nếu bố có thì giờ sống với dì lâu hơn, có thể bố sẽ thông cảm dì như bố đã thông cảm mẹ con.  Bà ấy còn trẻ và đẹp quá…
  • Vâng, bà ấy đẹp lắm.

     Tôi nói nhẹ nhàng. Nhắm mắt lại, tôi nhớ đến nụ hôn của dì hôm nào lúc tôi mới đến, cặp môi ướt lạnh và thoang thoảng từ người dì toát ra mùi hương hơi hăng hăng của hoa trúc đào.

     Tôi không kể cho cha tôi nghe những việc gì đã xảy ra tại Vườn Hồng lúc ông vắng nhà, ông khó có thể chấp nhận được sự thật, và có thể vẫn không tin tôi, ông chỉ hiểu một cách giản dị rằng Bách đã lạc tay lái và chiếc xe lao xuống vực. Theo báo cáo của sở cảnh sát, thì tai nạn xảy ra khi chiếc xe Chevrolet do Bách lái va vào một tảng đá, quay nhiều vòng và rơi xuống vực thẳm, hai người chết tức khắc. Ý nghĩ dì Lý và con trai bà không bị đau đớn gì cả làm cha tôi yên lòng. Ý thức trách nhiệm về việc nuôi nấng Dung cho tới lúc trưởng thành được cha tôi coi như một lời hứa hẹn của ông đối với linh hồn của dì Lý nơi suối vàng.

  • Con sắp trưởng thành rồi và sẽ có đời sống riêng khi con lập gia đình, nhưng con Dung, nó còn nhỏ, còn cần bố nhiều năm nữa. Bố đã hứa trước vong linh dì, bố sẽ nuôi nấng nó thành người.

Cha tôi nói xong thở dài, ông nhắm mắt lại như để hồi tưởng, khi mở mắt ra ông nói giọng thật buồn:

  • Có lẽ còn lâu lắm bố mới quên được, bà ấy quả thật là một người vợ hiền thục và đức hạnh.

     Tôi cố gắng để khỏi mỉm một cười thương hại trước câu tuyên bố ngây thơ của ông, thời gian trôi qua, có thể rồi ông cũng sẽ nhận ra sự thật, hoặc do chính ông nhận xét, hoặc do sự phanh phui của báo chí sau cuộc điều tra của cảnh sát.  Nhưng cũng có thể họ sẽ xếp luôn nội vụ, vì có ích lợi gì khi phải mất công và tốn rất nhiều thì giờ và tiền bạc vào việc sưu tầm những tang chứng để điều tra về một vụ án mà cả thủ phạm lẫn đồng lõa đều đã chết tan xác?  Rồi đây mọi việc sẽ nhạt dần với thời gian, nhưng bây giờ, đối với Dung, tôi biết tôi sẽ phải hết sức kiên nhẫn mới có thể giúp nó vượt qua những đau đớn tột cùng và cơn khủng hoảng tinh thần trầm trọng của một đứa trẻ vừa bị mất một lúc tất cả những người thân.  Tôi tự nhủ sẽ yêu thương Dung thật nhiều để bù lại những đau khổ mà nó đã phải chịu đựng trong quá khứ.  Dung sẽ được đến trường đi học, sẽ có một cuộc sống bình thường như tất cả những đứa trẻ cùng tuổi với nó.  Nó sẽ có một gia đình yên ổn, ấm cùng và đầy tình thân ái, hy vọng nó sẽ sung sướng.

     Thời gian vẫn trôi không ngừng, thấm thoát đã gần cuối thu, mọi việc bắt đầu có những thay đổi tốt đẹp, chúng tôi đã dọn về nhà mới, một căn nhà nhỏ ở ven đồi, có mảnh đất phía sau trồng toàn hồng và hai cây mimosa lớn hoa vàng rất đẹp.  Cha tôi tìm quên bằng cách vùi đầu vào viết lách, ông đã tìm ra một nguồn vui bằng cách sáng tác những chuyện tình thật đẹp lồng trong khung cảnh tuyệt vời của Đà Lạt.  Sách của ông bán rất chạy, ông đã thành công lớn và tạo được một tiếng vang tốt đẹp, điều đó làm ông sung sướng.

     Dung đã qua khỏi cơn khủng hoảng và dần dần lấy lại bình tĩnh, nó trở về trạng thái hồn nhiên của một đứa bé ngây thơ, yêu hoa, yêu bướm và yêu đời.  Dung vẫn ham học và học rất giỏi, ngang với những đứa đứng đầu lớp, những  đứa trẻ vẫn được đều đặn cắp sách tới trường trong thời gian Dung phải bỏ học theo mẹ đi lang thang nay đây mai đó, sống ẩn náu, chui rúc, trốn lánh tất cả mọi người.  Dung không có mặc cảm với tôi về những chuyện dính dấp tình cảm với Đạt ngày xưa, và tôi hiểu rằng tất cả những hành động nông nổi của nó trước đây chỉ là một phản ứng điên cuồng để chống lại mẹ nó, Dung sẵn sàng bám víu bất cứ ai mà nó cho rằng có thể đem nó thoát ly khỏi gia đình, vì Dung không muốn phải chứng kiến thêm những cảnh giết  người tàn bạo của mẹ nó.  Dung bây giờ học cùng lớp, và trở thành bạn thân của Ngân, em gái Đạt, cả hai cô bé đồng chung một sở thích là học đàn dương cầm, và giống như mẹ, Dung rất có khiếu và nó chơi đàn rất khá.

     Đạt đến với tôi thường hơn trước, chỉ còn vài tuần nữa chàng đã lên đường, Đạt dành hầu hết thì giờ của chàng cho tôi, và chúng tôi đã có một thời gian tuyệt vời để hẹn hò, để tâm sự và nhớ nhung quyến luyến… Hôm chia tay, cùng với mẹ Đạt và Ngân, tôi tiễn Đạt ra phi trường, Đạt có vẻ ngập ngừng như muốn nói điều gì rồi lại thôi, chàng chỉ dặn dò:

  • Lúc nào rảnh nhớ đến thăm và an ủi mẹ anh!

Tôi gật đầu và vẫn giữ lời hứa.  Ít lâu sau, tôi nhân được thơ của Đạt gửi từ Hoa Kỳ:

4586 3a TDC DoanKetLPLan

            “ Em Hằng

     Thế là anh đã xa quê hương hơn một nửa vòng trái đất.  Giờ này ở bên nhà chắc là em đang cùng mọi người rộn rịp sửa soạn đón Tết, trong lúc anh cũng đang bước chân vào cuộc sống tha hương nơi xứ người.  Anh tới Colorado vào một buổi chiều trời đang mưa tuyết, những bông tuyết như những cánh bướm trắng nhởn nhơ bay lượn trong không gian, rồi là đà rơi xuống, che phủ tất cả mọi thứ.  Tuyết ở đâu nhiều thế, từ đỉnh núi cho tới mặt đất, từ mái nhà cho tới mặt đường, và cả những cành cây đã rụng hết lá chỉ còn trơ cành khẳng khiu, tất cả đều bị bao phủ bởi tuyết, đâu đâu cũng chỉ một màu trắng xóa.  Gió từ mặt sông thổi lên lạnh buốt, và trên trời mây xám xây thành, cảnh vật sao mà buồn thê lương.  Anh cúi đầu đếm bước trên hè phố, lòng nặng trĩu nỗi buồn xa xứ, anh nhớ em, nhớ Đà Lạt vô cùng.  Giờ này chắc Đà Lạt đã hết nắng hanh và đang có sương mù… Hoa Mimosa đã bắt đầu nở chưa em? anh thích được ngắm em dạo đàn trong khi bên ngoài cửa sổ mưa bụi bay và hoa vàng rơi khắp lối.  Hình ảnh người con gái ngồi trước cây đàn dương cầm sao mà đẹp đẽ, quý phái biết chừng nào.  Anh không phải là thi nhân hay họa sĩ để có thể ghi ra trên giấy, nhưng anh đã khắc sâu hình ảnh của em vào trái tim anh, suốt đời sẽ không phai mờ.  Em nhớ chứ? chúng mình quen nhau lần đầu trong một buổi trưa hè êm ả, tiếng đàn tuyệt vời của em đã quyến rũ anh.  Thế rồi cái buổi chiều kinh hoàng đáng ghi nhớ nọ, cũng chính tiếng đàn hoảng loạn của em đã giúp chúng ta xích lại gần nhau hơn, cho em ngả vào vòng tay của anh, và rồi tình yêu đã nảy nở giữa hai chúng mình trong khung cảnh thơ mộng của Đà Lạt.  Đẹp quá, tình tứ quá phải không em? vậy mà anh đã từ bỏ tất cả, kể cả mái nhà thân yêu nơi anh đã ra đời và trải qua thời thơ ấu êm đềm, để rồi bây giờ anh ở đây, cô đơn lạc lõng nơi xứ lạ quê người…

      Chắc không ai hiểu được tâm trạng của anh trong lúc này, mẹ anh đã khóc rất nhiều từ khi biết quyết định ra đi của anh, mộng của bà chỉ là muốn anh trở thành một ông giáo làng hiền lành chăm chỉ, ngày ngày cắp sách đến trường gõ đầu trẻ, chiều về quay quần bên lửa bếp gia đình, sống cuộc đời tuy nghèo nhưng chắc chắn là bình yên không song gió.  Mộng ước của bà chỉ đơn sơ có thế, mà anh đã làm bà thất vọng.  Ngân thì cho rằng anh đã dại dột từ bỏ tất cả những người thân, từ bỏ một cuộc sống êm đềm để lao đầu vào một tương lai đầy gian lao nguy hiểm.  Còn em, nhìn nét mặt hờn dỗi của em, anh hiểu em cũng không muốn anh đi.

      Em Hằng! thành thật mà nói, anh cũng đã phân vân rất nhiều khi quyết định phải xa người em gái bé bỏng, người mẹ góa cô đơn, người mẹ đã hy sinh suốt đời để nuôi dạy anh nên người từ khi cha anh đền nợ nước, và nhất là xa em, người con gái anh mới quen nhưng đã yêu với tất cả đắm say của mối tình đầu.  Nhưng rồi ý thức làm trai thời chinh chiến đã giúp anh từ bỏ cái ý định ươn hèn là sống một cuộc đời êm đềm giữa sự nuông chiều của những người thân.  Anh muốn ra đi để tạo dựng tương lai cho chính mình, sau này thành tài trở về sẽ phục vụ cho tổ quốc.  Anh muốn mang cuộc đời binh nghiệp để góp phần vào công cuộc bảo vệ quê hương, anh muốn tự tay anh trả thù cho cha anh đã chết về tay bọn xâm lược, lúc đó mẹ anh hẳn sẽ hài lòng và tha thứ cho anh, đứa con trai bướng bỉnh không chịu nghe lời.

      Em Hằng! bây giờ thì em đã hiểu vì sao anh phải chọn lấy binh nghiệp, nhưng chắc em không khỏi thắc mắc tự hỏi thiếu gì ngành anh không chọn, việc gì phải chọn làm phi công, nhất là phi công tác chiến?  Thật ra cũng có lúc anh đã nghĩ đến việc học y khoa, học điện toán hoặc học về cơ khí để mai mốt ra trường phục vụ trong quân đội.  Nhưng như em biết, những ngành này đã có đủ người rồi, trong lúc nước mình đang thiếu những chuyên viên về các ngành chuyên môn, nhất là ngành hàng không.  Anh muốn nước mình sẽ có một đội quân hùng mạnh, tự lực, tự cường, không cần dựa vào một cường quốc nào cả.  Anh mơ một ngày đất nước thanh bình, sạch bóng quân thù, ngày đó sẽ không có được nếu mọi người không cùng đóng góp công sức.  Chính vì lý tưởng đó nên dù biết trước những chuỗi ngày sắp tới sẽ vất vả, cực nhọc và tương lai sẽ gian lao nguy hiểm, anh vẫn nhất định không bao giờ lui bước.  Anh vững tin vào con đường anh đã chọn, tuy nhiên chỉ có một điều làm anh còn bận tâm là cho tới lúc chia tay, anh vẫn chưa nói với em về những dự tính tương lai của hai đứa mình.  Tình yêu của chúng ta dành cho nhau chắc em đã hiểu, nhưng còn câu chuyện lứa đôi... Cho tới lúc bước chân lên máy bay, anh vẫn chưa dám ngỏ lời với em, bởi vì anh tự hỏi có còn quá sớm hay không? khi đề cập tới hôn nhân trong khi mình còn trắng tay, sự nghiệp chưa có và tương lai hãy còn xa thẳm mịt mù.  Nhưng rồi sau đó anh lại băn khoăn với ý nghĩ nếu không ngỏ lời làm sao em biết được mà kiên gan đợi chờ?  Sau khi suy nghĩ rất nhiều, anh quyết định sẽ nói với em tất cả để rồi tùy em quyết định.

      Em Hằng! còn bốn năm nữa anh mới tốt nghiệp, bốn năm chờ đợi là một thời gian dài, nhất là đối với những kẻ đang yêu.  Với anh, những tháng ngày sắp tới sẽ là những chuỗi ngày khổ cực nhọc nhằn, đầy cam go thử thách, nhưng anh hy vọng em sẽ là nguồn động lực giúp anh vượt qua tất cả những khó khăn đó, vì tình yêu của em sẽ sưởi ấm tim anh trong những ngày băng giá, giúp anh thêm hăng hái để hoàn thành nhiệm vụ.

      Anh mơ ngày thành công trở về, sẽ có em vui vẻ đón mừng, và chúng mình sẽ sánh vai chung bước đi trên con đường đời đầy chông gai nhưng ngập tràn hạnh phúc.  Thế rồi có những buổi chiều trong căn nhà nhỏ ấm cúng, có đôi vợ chồng trẻ cùng nhau thủ thỉ những chuyện tâm tình, anh sẽ kể cho em nghe về những ngày thơ ấu, về người cha anh hùng, và những chuyến bay truy lùng diệt địch, còn em, em sẽ âu yếm nói với anh những lời yêu đương tha thiết.  Rồi khi trăng sao lên đèn, để xoa dịu mệt mỏi của anh sau chuyến hành quân vất vả nhọc nhằn, em sẽ đàn cho anh nghe những bản tình ca du dương mê đắm nhất.

      Em Hằng! Giấc mơ của anh đẹp quá, nhưng không hiểu rồi sẽ thành sự thực hay chì là ảo mộng? câu hỏi đó chắc chỉ mình em trả lời được.

Yêu em

Đạt  ”                                                                                                                                                      

      Tôi mỉm cười đọc lại thơ Đạt một lần nữa, con người của chàng bề ngoài trông có vẻ võ biền, ai ngờ tâm hồn lại đầy nghệ sĩ tính.  Giấc mơ của chàng làm tôi nhớ đến giấc mơ của tôi ngày mới đền Đà Lạt, tôi bỗng có cảm giác linh hồn của mẹ tôi còn đang quanh quẩn đâu đây, tôi xúc động nhìn lên bàn thờ mẹ, thì thầm:

  • Mẹ đã cứu bố và con thoát chết, nhưng mẹ quên không cho con biết phần kết thúc của câu chuyện, và phần kết thúc này đẹp quá.

Áp lá thơ của Đạt vào ngực, tôi nhắm mắt lại mơ màng nhớ đến ngày đầu tiên gặp Đạt tại Vườn Hồng, đôi mắt sáng như sao của chàng đã làm cho tôi bối rối, thế rồi đêm phòng trà với những ghen tuông của Bách, và buổi chiều kinh hoàng Đạt và tôi suýt bị thiêu sống trong căn nhà kho của dì Lý… Tất cả dường như có sự sắp đặt trước của tạo hoá, tât cả đều do duyên số gây nên, ngay cả cái chết cận kề đã đẩy tôi vào vòng tay Đạt, vòng tay che chở vững vàng mà tôi biết chắc là sẽ bảo bọc cho tôi trong suốt cuộc đời.

4586 4 TDC DoanKetLPLan

      Ôi Đà Lạt yêu dấu! Đà Lạt nổi tiếng với những danh lam thắng cảnh, Đà Lạt lừng danh với những thiên tình sử diễm lệ, Đà Lạt đã từng chứng kiến biết bao nhiêu biến đổi thăng trầm của cuộc sống, lần này hẳn Đà Lạt sẽ ghi thêm vào di tích lịch sử một chứng tích của tội ác, cũng như một mối tình đẹp, để tô điểm cho Đà Lạt thêm vài nét đặc thù.  Bất giác tôi mỉm cười vì chợt có ý nghĩ so sánh Đà Lạt giống như một cô gái trinh thật đẹp, thật quyến rũ, nhưng cũng thật nhiều bí mật.  Đà Lạt quê hương của người tôi yêu, đã chứng kiến sự có mặt của chàng từ lúc mới chào đời cho tới khi khôn lớn, rồi đây Đà Lạt sẽ đón chàng trở về trong vinh quang, bởi vì chàng ra đi để bảo vệ  quê hương cho khỏi mất vào tay quân thù, cho Đà Lạt còn tồn tại mãi.

      Đạt ơi! anh cứ yên tâm học cho thành tài, bao lâu em cũng chờ và em sẽ là của anh vĩnh viễn.  Em cũng mơ chung giấc mơ của anh, và em đang tập đàn cho điêu luyện hơn, chờ anh về, em sẽ đàn cho anh nghe những bản tình ca hay nhất thế giới, không phải hay vì tài nghệ của em đâu, mà hay là vì em sẽ đàn với tất cả tim óc của em, cho riêng anh, một mình anh thôi, và thế giới mà em nói đây chỉ gồm có hai người: anh và em!

LƯU PHƯƠNG LAN

Viết xong tại California, mùa hè năm 2004