User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active
 
Mùa Gíang Sinh Năm 17 Tuổi.
 
   Chị Bông gõ cửa nhà 904B, tiếng con chó con sủa lên ầm ĩ hình như là mừng rỡ hơn là đe dọa  và tiếng chân của nó cào cào vào cửa như muốn giục gĩa chủ nhà mở cửa nhanh cho khách vào.
  Chị Bông cảm nghĩ thế vì chị đã quen thuộc với cảnh này, lần nào chị đến con chó con cũng mừng rỡ hơn người chủ của nó.
   Chắc Katie đang lò dò với cái walker để ra mở cửa, cuối cùng thì cánh cửa mở ra cùng với mùi khói thuốc lá được dịp thoát ra ngoài và nhất là con chó con nhảy cỡn lên quấn qúyt chân chị Bông, người đã giúp nó được hít thở chút khí trời thiên nhiên và mang vào căn nhà chút âm thanh vui vẻ vì hầu như hàng ngày nó cũng sống trong nhà với sự  im ắng hay ngược lại là tiếng cãi nhau ầm ĩ kịch liệt của vợ chồng chủ nhà..
-   Chào Katie, tôi đến để thu tiền thuê nhà.
Tháng nào cũng thế, vợ chồng Katie đã hẹn chị Bông cứ sau mồng 5 là đến lấy tiền. Mặc dù đã biết trước thế mà bây giờ Katie mới lò dò rút tờ check từ trong tuí xách, cái túi xách  luôn ở gần chị ta và hí hoáy di chuyển đến ngồi xuống chiếc ghế gần  bàn để ký tên
   Chị Bông chờ đợi và liếc mắt ngắm nhìn tấm hình khá to treo bên phải chiếc ti vi, ngay lối cửa vào phòng trong.
   Đó là hình một thiếu  nữ xinh đẹp tươi vui đang đứng cạnh cổng rào một trang trại, ven hai bên cổng là những cây xương rồng thấp lá tròn như những bàn tay xòe ra và vươn lên trong màu trời không có bóng mây. Cô gái mặc áo sơ mi ngắn tay màu xanh đen đậm bỏ vào trong chiếc quần jean xanh , một tay cô ôm chiếc áo khoác và một tay cầm chiếc mũ len, những thứ mà cô đã cởi ra để chụp hình.
Nhìn hình ai cũng đoán được nơi đây đang mùa Đông, mùa Đông của đất trời nhưng là mùa Xuân của cô thiếu nữ.đang xuân..
   Chị Bông nhận ra đây là hình Katie hồi trẻ ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy và chị thích ngắm hình này mỗi khi có dịp bước vào nhà.
Katie đã ký xong tờ check.
Chị Bông xã giao hỏi thăm:
-  Thomas khỏe không? Katie khỏe không?
Là được dịp nhìn Katie nhún vai:
-  Anh ta nằm ngủ trong phòng kia kìa, chốc nữa dậy lại đi uống rượu. Nói tóm lại chúng tôi vẫn đủ khoẻ để uống rượu và cãi nhau hàng ngày.
Con chó con quen thuộc nhảy lên ghế ngồi thù lù cạnh chị Bông từ lúc nào, chị Bông đưa tay âu yếm vuốt nhẹ nó từ đầu đến đuôi như lời cảm ơn sự chào đón thân thiện này rồi  đứng dậy ra về vì không muốn ngồi thêm để hít thêm mùi khói thuốc lá tích trữ đầy trong nhà vào buồng phổi của mình:
-  Tôi về nhé Katie. Hẹn gặp sau.
Chị chào cả chú chó con cho công bằng:
-  Tôi về nhé cún. Hẹn gặp sau
Rồi chị Bông để ổ khóa sẵn sàng ở vị trí khóa cửa trước khi bước ra ngoài và đóng cửa lại, đỡ cho Katie khỏi phải lê bước ra cửa làm công việc này.
   Ngày vợ chồng Thomas- Katie đến ký giấy tờ hợp đồng thuê nhà chị Bông đã mất khá nhiều thì giờ để tiếp họ so với những nhà khác. Sau khi đậu xe họ từ sân trước bước vào nhà thật chậm chạp, ngày ấy Katie chưa cần dùng tới walker, chị đi bằng những bước chân run tưởng như không có bóng dáng to lớn kềnh càng của Thomas bên cạnh thì chị ta đã ngã mất rồi.
   Khi hai vợ chồng vào nhà ngồi xuống ghế để ký giấy thì chị Bông mới biết cả hai người đều yếu ớt, không biết vì bệnh hoạn hay tuổi già.
   Chị Bông tự hỏi hai vợ chồng nhà này ai sẽ nương tựa ai đây?
Họ thuê nhà của chị Bông đã được 3 năm là bao nhiêu lần họ đã cãi nhau chị Bông không nhớ nổi. Lúc thì Katie kể, lúc thì Thomas kể và lúc thì họ cãi nhau ngay khi có mặt chị Bông, rất tự nhiên thoải mái không chút ngại ngùng, đã thế hết Thomas lại đến Katie quay ra phân bua với chị Bông, coi như chị là trọng tài cho cuộc cãi vã ngang ngửa cân sức của vợ chồng họ.
   Thomas nghiền rượu bia, Katie còn hơn thế nữa, vừa thích rượu bia vừa hút thuốc. Kể từ ngày đôi chân run không thể đứng vững nếu không có walker trợ giúp thì Katie hút thuốc luôn trong nhà mặc cho chị Bông than phiền và không hài lòng. Cuối cùng người thua cuộc là chị Bông vì chẳng nỡ để họ dọn đi khi hết hợp đồng, họ hút thuốc trong nhà thì chính họ là nạn nhân của khói thuốc, họ biết thừa điều đó nhưng bất cần.
   Hai vợ chồng cùng sở thích mà mỗi người đi uống bia rượu ở một nơi khác nhau, đường ai nấy đi. Thomas lái chiếc xe truck to tướng như vóc dáng của ông ta còn Katie thì gọi Taxi chở đi quán bar mỗi ngày.. Thomas và Katie đều có chìa khoá nhà riêng để không ai lệ thuộc ai.
   Có lần hơn 11 giờ đêm Katie say lướt khướt gọi phone cho chị Bông đánh thức chị dậy  để nhờ mang chìa khóa đến cho chị ta vào nhà vì đã đánh rơi chìa khóa đâu đó mà Thomas thì chưa về.
   Chị Bông đã tận tình mang chìa khoá đến, dìu Katie vào nhà cho tới khi biết chắc Katie yên ổn chị Bông mới ra về.
   Thomas và Katie đều phung phí tiền bạc và phung phí sức khỏe. Họ đang tự hủy hoại bản thân họ, Katie không nói ra chứng bệnh run rẩy của chị ta là Parkinson nhưng rượu bia thuốc lá và những đêm thức trắng bao nhiêu năm qua cho đến bây giờ cũng đủ làm Katie tiêu hao sức khỏe và nhan sắc. Cả hai vợ chồng đều gìa yếu trước tuổi.
 
****************.
Hôm nay chị Bông lại có dịp ra khu duplex để lấy tiền thuê nhà của Katie cùng vài nhà khác
   Tháng mười hai không gian lạnh đầy mà niềm vui thì rạo rực vì là mùa lễ tết cuối năm. Trước cửa vài căn nhà có treo vòng lá xanh mùa vọng, đèn treo mừng Giáng Sinh  giăng mắc bên hiên nhà, mỗi nhà mỗi kiểu giăng đèn kết hoa khác nhau, có nhà còn để hình ông già Nô En to như người thật ngay trước cửa.
   Chị Bông gõ cửa nhà 904B, vẫn tiếng chó sủa mừng rơn và tiếng chân của nó bé bỏng rối rít cào cấu lên cửa nhưng lần này chị Bông không đợi lậu vì Thomas là người ra mở cửa.
-  Chào Thomas.
-  Chào chị Bông
Chị Bông thấy Katie ngồi ở ghế sofa nét mặt vui vui hơn mọi ngày. Hi vọng lát nữa lời qua tiếng lại Katie và Thomas không nổi cáu quát tháo nhau như những lần chị Bông từng chứng kiến..
   Thì ra Katie đang ngồi ngắm cây giáng sinh mà có lẽ họ vừa mới dựng lên, một cây thông xanh rì thơm tho mùi lá hình như cũng đủ tạm quên đi mùi khói thuốc lá kinh niên trong căn nhà này.. Katie khoe:
-Thomas mới mua cây Giáng Sinh sáng nay, chúng tôi chưa trang hoàng xong
Thomas đang ngồi viết check cũng xen vào:
- Khi nào xong chắc chắn sẽ là một cây Giáng Sinh đẹp của chúng tôi..
   Chị Bông  ngỡ ngàng vì lần đầu tiên thấy hai vợ chồng họ tâm đầu ý hợp. Ba năm họ sống ở đây, ba mùa Giáng Sinh đến, nhưng hôm nay chị mới để ý thấy điều này
Katie vui vẻ nói chuyện:
-  Mặc cho lễ Thanksgiving năm nay gà tây đắt giá thêm 4 xu mỗi pao chúng ta vẫn có lễ Tạ Ơn đầm ấm và bây giờ chuẩn bị cho lễ Giáng Sinh vui vẻ.
-  Phải rồi Katie, tôi ngại nướng gà Tây nên order tại tiệm những $69.99 một con gà tây cơ đấy. Tuy đắt nhưng ăn ngon và nhất là không phải vất vả nường gà tây.
- Thế chị Bông sẽ làm gì cho ngày lễ Giáng Sinh sắp đến?
- Katie ơi, thú thật nhà tôi chưa sửa soạn gì cho Giáng Sinh.như nhà Katie đâu. Sao mà hai vợ chồng chị chào đón Giáng Sinh sớm và nhiệt tình thế này.
Thomas ký check xong đưa cho chị Bông rồi đi vào trong nhà chắc là để mặc cho hai người  phụ nữ nói chuyện.
Katie bỗng mơ màng:
-  Vì đây là cây Giáng Sinh năm tôi 17 tuổi.
Chị Bông bất giác nhìn lên tấm hình cô thiếu nữ mặc quần jean nơi cổng trang trại và tò mò:
-  Katie chụp tấm hình kia năm 17 tuổi phải không :?
-  Đúng thế, đấy là hình chụp khi tôi đến thăm trang trại nhà Thomas.
Con chó con đã leo lên ghế và ngồi cạnh chị Bông từ lúc nào để đợi chị vỗ về âu yếm và y như là nó muốn giữ chị Bông ở lại lâu hơn để nghe chủ nhân  nó kể chuyện..
-  Tôi và Thomas cùng tuổi và học cùng lớp, trong lớp có nhiều bạn trai thích tôi trong đó có Thomas. Lần đầu tiên làm quen tôi là vào mùa đông Thomas đã rủ tôi về trang trại nhà anh để đón Giáng Sinh, anh kể về trang trại đẹp xinh, cha mẹ và  bà nội anh sống ở đó, những người mà anh quả quyết là tôi gặp sẽ mến họ. Thế là tôi nhận lời.
Chị Bông thú vị hỏi:
-  Bắt đầu cho một chuyện tình vào mùa Giáng Sinh nơi trang trại vùng xa?
-  Vâng, chúng tôi từ thành phố San Antonio đến trang trại vào khoảng trưa ngày 22 tháng mười hai, tôi đã xin phép mẹ tôi để đi chơi cho tới sau Giáng Sinh mới trở về, dĩ nhiên là tôi nói dối đi với người bạn gái. Trang trại cách thành phố San Antonio tiểu bang Texas chừng 1 giờ lái xe, tôi háo hức được đến một nơi xa lạ mà tôi từng mơ ước, một trang trại rộng vắng riêng tư cho tôi sống với hoang dã thiên nhiên. Thomas đã không qúa lời, mới  từ con đường tráng nhựa vắng vẻ dẫn đến cổng trang trại đã làm tôi thích mê, ngay mùa đông lạnh tôi cởi toang áo khoác và mũ len ra để Thomas chụp cho tôi tấm hình…
Chị Bông cũng nôn nao:
-  Tấm hình treo tường này chứ gì!. Hèn gì tôi thấy gương mặt Katie thật là vui thích, nụ cười rạng rỡ trong mùa đông..
-  Vào cổng, sau một bức tường thấp ghi tên trang trại cũng là mặt tiền của trang trại là một không gian mênh mông của trời và đất hiện ra trước mắt tôi, tôi đi trên con đường nhỏ, băng mình trong gió lạnh đến ngôi nhà gạch màu đỏ nằm dưới gốc những cây sồi to lớn và xanh lá quanh năm, con đường cũng lát gạch đỏ trước cửa nhà, hai bên cũng có những cây  xanh rì trong mùa đông. Trước cửa ngôi nhà có treo vòng lá xanh với chùm nơ màu đỏ. Thomas gõ cửa, cha mẹ và bà nội của Thomas chắc đã được báo trước họ vui mừng đón chúng tôi vào nhà, căn nhà chỉ rộng 3,000 sqf. mà tôi tưởng như mênh mông lắm, tôi đã hoa mắt vì khắp nhà được chưng bày và trang trí thật thẩm mỹ, những chậu hoa màu đỏ màu tím trên những bàn, trên kệ hay trong góc bếp thật dễ thương. Các phòng khách, phòng bếp lắp nhiều kính để có thể nhìn ra cảnh bên ngoài đủ bốn hướng đông tây nam bắc mà tôi tin chắc là mỗi mùa đều có cảnh đẹp đặc biệt của nó.
   Tôi đoán cha mẹ Thomas không phải là nông dân chuyên nghiệp, họ sống ở đây vì yêu thích thiên nhiên hoang dã như tôi đã yêu thích
   Tôi và Thomas mỗi người được một phòng, phòng ngủ của tôi cũng lắp kính nhìn ra sau nhà một cảnh đẹp như tranh, có con đường lát gạch đỏ bên cạnh một vườn hoa cỏ mùa đông, màu hoa violet tím u uẩn  đến rạo rực và  thổn thức lòng.
-  Ôi…đẹp qúa Katie…
Katie vẫn mơ màng:
-  Tôi muốn Thomas đưa tôi đi khắp trang trại rộng 40 acres này,  chúng tôi đã đi vào workshop, nhà kho, đứng xem chuồng bò với vài con bò ngẩn ngơ  bên hàng rào gỗ, khi mỏi chân chúng tôi ngồi xuống những thân cây gãy khô nằm lăn lóc hay ngả nghiêng bên con lạch nhỏ nước trong xanh lạnh lẽo vào mùa đông hay dừng chân bên cái giếng dưới một gốc cây cao mà tưởng như nó là cái giếng trong thần thoại để cho tôi ước nguyện những điều mình mong muốn.…
Chị Bông lại buộc miệng:
-  Ôi…thơ mộng qúa Katie …
-  Chúng tôi đã băng qua những cánh đồng gặt hái xong trước khi mùa đông đến, qua những cánh đồng cỏ với chân trời xa tít tắp bơ vơ chiếc cối xay gió trên cao, qua hồ nước thiên nhiên xanh thẫm mọc giữa đường như hồ nước từ trên trời hiện xuống, và  đi trên con đường đất dài thăm thẳm quanh co xa xa là những hàng rào thưa ngăn cách với bụi cây rậm rạp đầy bí ẩn làm tôi bỗng sợ lạc lối về nếu không có Thomas bên cạnh.
   Thomas đã chế nhạo tôi nhút nhát, nếu tôi mà đến những trang trại rộng mấy trăm đến hàng ngàn acres chắc tôi sẽ hết hào hứng vì mỏi chân và lạc lối.
   Tôi được biết rằng một trang trại trung bình là vài trăm acres, trang trại nhà       Thomas chỉ vừa đủ cho gia đình nhỏ bé của họ một cuộc sống đơn giản riêng tư. Khi Thomas vào trung học cha mẹ đã thuê 1 căn condo một phòng cho Thomas gần trường học, cha mẹ Thomas thường xuyên từ trang trại lên thành phố San Antonio thăm con và mua sắm luôn thể..
Chị Bông thắc mắc:
-  Làm chủ một trang trại hàng trăm, hàng ngàn acres phải giàu có lắm nhỉ Katie?
-  Cha của Thomas nói rằng đất đai ở Texas gía rẻ hơn những tiểu bang khác vì không tốt, nhất là vùng phía West và SouthWest.  Ngầm dưới đất từ San Antonio tới Corpus Christi là mỏ đá vôi dày..
-  Tôi lại thích nhìn những cánh đồng khô cằn cây mọc lưa thưa xen lẫn những cây xương rồng…
-  Chị nhìn cảnh hoang vu thì thích chứ nhà nông thì chán lắm, đó là vùng đất xấu. Ở nơi đất đai màu mỡ một acres nuôi được 3 con bò thì ở San Antonio phải 10 acres mới nuôi đủ 3 con bò vì không có nhiều cỏ
Katie tiếp tục kể:
-  Cả nhà Thomas chiều chuộng tôi như một khách qúy, mẹ anh bày ra những món ngon cho mỗi bữa trưa hay bữa chiều, còn bà nội anh thì trổ tài làm bánh ngọt, Thomas luôn là đứa cháu bé bỏng dưới mắt bà và tôi là bạn Thomas tôi cũng chỉ là đứa trẻ như Thomas mà thôi.
   Buổi tối cả nhà quây quần nơi phòng khách chính có cây Giáng Sinh để chuyện trò, lò sưởi được đốt lên cho không khí mùa giáng sinh thêm huyền diệu.
   Cây Giáng Sinh trang trí đơn giản mà đẹp lạ lùng, những băng vải đỏ quấn quanh cây Giáng Sinh, trên ngon cây có hình ngôi sao 5 cánh, dưới chân cây có những hộp quà lớn có, nhỏ có, gói bằng giấy màu xanh đỏ đến vui mắt.
   Khuya thì bà nội và cha mẹ Thomas về phòng ngủ, chúng tôi xin phép được ngồi lại để nói chuyện thêm, những tâm hồn tươi trẻ và mộng mơ như chúng tôi có thể thức tới sáng luôn, cả nhà đều hiểu thế và vui vẻ trả khoảng không gian tự do cho chúng tôi..
   Không gian càng lúc càng chìm trong im lặng của đêm khuya dù có tiếng cha của Thomas ngáy khá to từ phòng ngủ vọng ra thì cũng là lúc Thomas đột nhiên run run cầm lấy bàn tay tôi tỏ tình, chúng tôi đã trao nhau nụ hôn môi say đắm. Tình yêu đầu đời của chúng tôi bên gốc cây Giáng Sinh, ….
Chị Bông nín thở hỏi tiếp:
-  Tuyệt quá, đôi tình nhân trao nhau nụ hôn nóng bỏng bên cây Giáng Sinh khi ngoài kia gió đông thổi lạnh lùng trong trang trại mênh mông.
-  Chúng tôi đã thề thốt sẽ yêu nhau và suốt đời bên nhau, có cây Giáng Sinh làm chứng, mùa Giáng Sinh này cũng là mùa tình yêu của chúng tôi. Sau đó Thomas đã tiễn tôi về phòng ngủ, nhưng anh đã… vào phòng ngủ cùng với tôi và đóng cửa lại, chuyện gì đã xảy ra chị Bông cũng đoán được rồi. Đêm ấy tôi đã trao đời con gái trinh trắng cho Thomas bằng tất cả niềm rung động và ham muốn của tôi..
    Sáng hôm sau dưới mắt cha me và bà nội của Thomas chúng tôi vẫn là đôi bạn trẻ ngây thơ .
   Tôi đã vui hưởng lễ Giáng Sinh cùng họ, đêm 24 đi nhà thờ ngoài thị trấn cách trang trại chỉ 20 phút xe và hôm sau là bữa tiệc Giáng Sinh thịnh soạn với ham đút lò, sườn heo đút lò, sausage, khoai tây, súp, sà lách trộn và dĩ nhiên là tráng miệng với bánh cake của bà nội.
   Khi chào tạm biệt gia đình Thomas để ra về tôi đã oà khóc vì luyến tiếc.Tôi tiếc một mùa Giáng Sinh thật tuyệt vời nơi đây. Kỷ niệm này tôi sẽ không bao giờ quên.
-  Có phải sau này Katie và Thomas kết hôn và chung sống cho đến bây giờ?
-   Không đâu, tình yêu tuổi 17 thì mong manh dễ vỡ, chỉ vài sự đối xử không khéo và hiểu lầm chúng tôi đã chia tay nhau ngay khi mới vào đại học, gia đình tôi rời khỏi thành phố San Antonio về xứ lạnh Minnesota, tôi và Thomas đã mất nhau, quên nhau suốt mấy chục năm trời cho đến khi dòng đời đưa đẩy tôi trở về Texas, ở thành phố Dallas tôi đã gặp lại Thomas cách đây hơn 3 năm…
Chị Bông khẽ thở dài:
-  Sự gặp gỡ qúa muộn màng…!!
-  Vâng,  gặp lại nhau cả hai chúng tôi đều tan nát những giấc mộng đời, cái giếng thần thoại nơi trang trại đã không cho chúng tôi điều ước đẹp, chúng tôi không học hành đến nơi đến chốn, người lấy vợ, kẻ lấy chồng, ai cũng trải qua hai ba lần hôn nhân mà chẳng giữ được hạnh phúc bền lâu. Thomas làm thợ cơ khí cho hãng xe hơi GM còn tôi chỉ là một nhân viên quèn trong nhà bank đã thôi việc vì sức khỏe .    Thomas không có khả năng làm cha còn tôi có hai đứa con cũng như không, chúng tẻ lạnh với người mẹ nghèo mạt rệp vì ăn chơi truỵ lạc. Thế là hai tâm hồn trong trắng của mấy chục năm xưa và hai tâm hồn đói lạnh tình yêu thương của hôm nay lại hẹn thề chắp nối đi chung đường. Tôi theo Thomas về thành phố Arlington nơi Thomas làm việc cho hãng GM được hai năm thì cũng là thời kỳ hãng GM cũng như vài hãng xe hơi khác làm ăn sa sút thua lỗ phải cho nghỉ việc nhiều công nhân, Thomas đã lãnh lump sum một món tiền và ăn tiền về hưu sớm luôn,
-  Thế còn trang trại nhà Thomas?
-  Trang trại xinh đẹp ấy đã bán rồi, bà nội và cha Thomas đã qua đời còn mẹ Thomas hiện nay đang ở trong nursing home, bà bị mất trí nhớ, không nhận ra con trai mình là Thomas nên tuy là còn mẹ nhưng Thomas vẫn không có tình thân nào bên cạnh…
-  Đời vẫn chưa trọn niềm vui phải không Katie?
Katie gật đầu:
-  Chúng tôi chỉ  hạnh phúc ngắn ngủi những tháng đầu tiên, sau đó là liên tục bất đồng ý kiến và cãi nhau, Thomas và tôi đều nghiện rượu bia và mạnh ai nấy đi theo sở thích của mình, có điều là sau khi cãi nhau hay sau khi đi bia rượu về chúng tôi lại cảm thấy cần có nhau  để cuộc sống bớt lẻ loi hoang lạnh.
Thì ra thế, sau mỗi lần cãi nhau họ càng cần nhau thêm, sau những lần hoang đàng trở về mái nhà họ lại càng cảm thấy là bến bờ của nhau..
 Katie vui vẻ hẳn ra:
-  Nhưng dù thế nào mỗi năm khi mùa Giáng Sinh đến  chúng tôi đều cảm thấy niềm hạnh phúc trở về y như mùa Giáng Sinh năm chúng tôi 17 tuổi. Thomas và tôi đều ở nhà trang hoàng cây Giáng Sinh, ăn mừng lễ và cùng nhau uống rượu bia, chúng tôi có dịp này để thương yêu nhau
Chị Bông cũng vui vẻ:
-  Chúc mừng Giáng Sinh  của vợ chồng Katie mãi mãi là mùa Giáng Sinh năm 17 tuổi nhé
Chị Bông đứng dậy để ra về, chị như vừa rời khỏi trang trại xinh đẹp nhà Thomas, như vừa  tỉnh dậy sau một giấc mơ mùa Giáng Sinh có tình yêu của đôi trẻ
   Con chó con cũng vừa tỉnh giấc mơ khi nãy giờ được chị Bông ấp ủ trong lòng.
Và như lúc nãy Thomas đã  mở cửa, lần này chị Bông cũng  không phải khép cửa giùm Katie nữa, Thomas đã ra để chào tiễn khách và khép cửa lại.
Có lẽ Thomas và Katie lại cùng nhau trang hoàng tiếp cây Giáng Sinh.
   Người ta có thể sẽ nhớ nhau hoài chỉ một lần gặp gỡ hay một lần  yêu thì Thomas và Katie dù cả hai đã phong trần với cuộc đời vẫn không thể nào quên một mùa Giáng Sinh họ đã trao tình từ thuở xa xưa ở cái tuổi cả hai cùng 17 hồn nhiên thánh thiện..
   Chị Bông bước ra ngoài sân, không khí lạnh mà trong lành làm chị thoải mái, nãy giờ chị đã hít bao nhiêu là mùi khói thuốc trong nhà nhưng vì mải mê nghe truyện chị không để ý đến
  Chị Bông hít thở khí trời thêm vài phút nữa mới vào trong xe. Tạm biệt căn nhà 904B, chị vẫn thấy hình bóng cây Giáng Sinh trong đó, thấy một mùa Giáng Sinh tươi vui tràn đầy hạnh phúc yêu thương của Thomas và Katie hôm xưa và hôm nay.
Nguyễn Thị Thanh Dương.
( Mùa Giáng Sinh 2015)