Cùng Bạn,
Mấy ngày nay tình cờ lật lại mấy trang Giáo Khoa Thư ngày xưa mà lòng tôi không khỏi bồi hồi xúc động. Từng bài viết ngắn gọn, từng bức vẽ đơn sơ nhưng vô cùng sống động gợi lại bao kỷ niệm trong tôi. Bài nào nội dung cũng hay cũng thâm thúy, dạy đứa trẻ đủ điều để làm người, dạy luân lý, lễ nghĩa, dạy mô tả, dạy lịch sử, dạy khôn ngoan, dạy luật pháp v..vv .. Tôi còn nhớ mới năm nào còn là cậu bé ê a học đánh vần, học đồ, học viết, học đọc những trang vỡ lòng trong cuốn sách Giáo khoa Thư lớp đồng ấu. Lớp học ở ngay trong ngôi miễu, tôi còn hình dung được hình ảnh của ông thầy tôi, thầy Sử, ngày xưa với vầng trán cao, người mảnh khảnh, tôi còn giữ cái cảm giác nồng ấm của bàn tay thầy khi kềm, khi nắn tay tôi trong giờ tập đồ từng chữ, tôi cũng còn nghe văng vẳng tiếng gõ thước nhịp nhàng của thầy để cả lớp đọc chung từng câu, từng đoạn bài. Nói về kỷ niệm tuổi thơ, chắc các bạn cũng như tôi không bút mực nào kể siết!
Trong các bài tập đọc, có lẽ bài Kẻ Ở Người Đi dưới đây làm tôi cảm khái nhất, ngoài ra bức tranh đơn sơ nhưng diễn tả hết cái cảnh biệt ly nơi bến đò, thật tài tình, thật sống động.
Xin mời bạn đọc lại bài nầy cùng bài cảm tác của tôi để vơi đi phần nào nỗi u buồn đau lòng cho đất nước.
Thân mến
Mailoc
Kẻ Ở Người Đi.
Cơm nước xong rồi, thầy mẹ tôi, anh em, chị em tôi, cả đến kẻ ăn người ở trong nhà, đều tiễn tôi ra tận bờ sông, chỗ thuyền đậu. Vừa ra khỏi nhà, thì lòng tôi tự nhiên sinh ra buồn rầu vô cùng. Từ thuở bé đến giờ, chỉ quen vui thú ở nhà, nay tôi mới biết cái cảnh biệt ly là một!. Chân bước đi, mặt còn ngoảnh lại: từ cái mái nhà, cái thềm nhà, cái lối đi, cho đến bụi cây, đám cỏ, cái gì cũng làm tôi quyến luyến khác thường.
Thuyền nhổ sào, ai cũng chúc tôi thuận buồm xuôi gió, bình yên khỏe mạnh. Thuyền đi đã xa mà tôi còn đứng nhìn trở lại, nhìn mãi cho đến lúc không trông thấy nhà nữa mới thôi. Ôi! cái cảnh biệt ly sao mà buồn vậy!.
Kẻ Ở Người Đi