User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active
 

Tưởng Niệm Quốc Hận Lần Thứ 6...(Văn) & Cuối Đường Mẹ Đi (V.Nhạc) & Tiếng Thét Từ Lương Tâm (V.Đọc Thơ)

*****

1- Đ.Văn : TƯỞNG NIỆM QUỐC HẬN LẦN THỨ 6

GIỮA RỪNG THÁI-LÀO 1981 (Võ Đại Tôn)

4409 1 TgNiemQHLan6VDTon

30.4.1981  - Băng rừng trở lại Quê Hương – (Trích hồi ký Tắm Máu Đen, xuất bản tại Úc Châu 1992, tái bản tại Hoa Kỳ 2000).

       Hôm nay là ngày tưởng niệm Quốc Hận lần thứ sáu. Tôi và Lộc thức dậy sớm, nhìn từng vệt nắng xuyên qua lá cây rừng, bâng khuâng. Từng vũng nước mưa còn đọng lại từ tối hôm qua, dường như đang mời đám muỗi rừng, sâu bọ kéo đến điểm tâm uống nước. Tôi nói với Lộc độ 10 giờ thầy trò mình sẽ làm lễ Quốc Hận. 

        Cách nay 6 năm về trước, khoảng 10 giờ sáng, tướng Dương Văn Minh đã tuyên bố đầu hàng cộng sản và ra lệnh cho anh em quân nhân chúng tôi đồng loạt bỏ súng, trở thành những kẻ rã ngũ bơ vơ, không lối thoát, đưa nước Việt Nam vào chốn nghèo khổ tận cùng, bị đày đọa dưới một chế độ đảng trị độc tôn, đi thụt lùi hàng nửa thế kỷ trước sự văn minh phát triển của nhân loại. Và hôm nay, chúng tôi phải lạc loài trong khu rừng xa lạ này để mong góp công vào Cách Mạng Phục Quốc !.

       Ở đây chúng tôi không có cờ để lập bàn thờ, không có nhang đèn, không có gì cả. Chỉ có những tấm lòng yêu thương Tổ Quốc và tưởng nhớ những người đã nằm xuống vì Lý Tưởng Tự Do. Tôi nói Lộc lục ba lô lấy gói đựng mấy trăm bức Tâm Thư Hải Ngoại, như một loại truyền đơn mà chúng tôi sẽ mang về quê hương, có in hình cờ vàng ba sọc đỏ, do anh Phạm Trúc Việt, ủy viên chính trị của Chí Nguyện Đoàn Hải Ngoại Phục Quốc, gửi qua khi tôi còn ở Bangkok. Thầy trò tôi mặc quân phục, cầm tờ truyền đơn, đi vào rừng sâu, treo lên một cành khô. Bàn thờ Tổ Quốc của chúng tôi đó.

       Chúng tôi nghiêm chỉnh làm lễ chào quốc kỳ, mặc niệm, rồi đọc kinh cầu nguyện cho đoạn đường sắp đi và những ngày tháng sắp tới bớt chông gai, gian khổ, để làm tròn nhiệm vụ trở lại quê hương. Sau “buổi lễ” , chúng tôi đứng im lặng, ngậm ngùi. Sáng nay không có gió, lá cây rừng cũng đứng im phăng phắc. Chỉ có tiếng ve kêu như một điệu nhạc buồn, đều đều, u uất. Có lẽ trên toàn thế giới Tự Do hôm nay, đây là lễ tưởng niệm Quốc Hận Việt Nam lạ thường, ngậm ngùi và cô đơn nhất.

       Tôi nhớ lại những năm trước, tôi đã chít khăn tang cùng đoàn tuần hành im lặng đi khắp thành phố Sydney ở Úc, trong những lần tưởng niệm 30 tháng 4.

4409 2 VDT VaLinhLaoVDTon

        Sau những phút tưởng niệm Quốc Hận cô đơn giữa khu rừng, chúng tôi quây quần ăn trưa với anh em kháng chiến Lào. Chúng tôi ăn cơm với muối mè, cá khô. Có nhiều thiếu niên du kích kháng chiến Lào chỉ độ 15. 16 tuổi, mang nặng ba lô và trang bị súng đạn đầy người. Có chú kháng chiến Lào được biệt phái giúp cơm nước cho chúng tôi, chỉ mới 17 tuổi, mà đã đi theo du kích kháng chiến Lào 6 năm rồi – 17 tuổi đời, 6 tuổi lính !. Chú tên là Prit-na, lúc nào cũng quanh quẩn bên tôi và gọi tôi là “Pho” (cha). Nghỉ trưa xong, tôi và Prit-na đi tắm, nơi một vũng nước vàng khè đầy muỗi mòng, lăng quăng và lá cây mục thối. Nước uống cũng nơi đó, mỗi lần múc lên nấu sôi vẫn còn thấy xác lăng quăng nát nhừ. Ngủ trên sập làm bằng nẹp tre rừng.

        Chiều nay, bỗng nhiên tôi nghe đại úy Lào tên là Sisavang bảo lính làm thịt một con gà giò mời chúng tôi ăn, sau khi họp bàn gì đó với anh em trong trung đội dẫn đường. Ăn xong, Sisavang chậm rãi nói bằng tiếng Lào với tôi : - “Prung ní, pay Vietnam” (Ngày mai đi Việt Nam) !.

4409 3 TiecVDTon

        Nửa khuya, chú bé Prit-na đến chỗ tôi nằm, đòi đi theo. Tôi thương Prit-na như con, lại nghĩ đến vợ con tôi đang sống bơ vơ tại Úc, con trai tôi mới lên 2 tuổi. Vì thấy Prit-na còn nhỏ, tôi lo ngại nhiều gian lao bất trắc sẽ xảy ra, cho nên tôi không cho theo. Chú bé ôm tôi mà khóc. Tôi cũng ứa nước mắt, giữa đêm khuya rừng, Tôi lại nghĩ đến tương lai của thế hệ Trẻ, một trong những mục đích chúng tôi lên đường là để “lót đường” tìm tự do nhân bản cho tuổi trẻ mai sau.

        Và… sau ngày Quốc Hận giữa rừng Thái-Lào, chúng tôi lên đường về hướng Hạ Lào (02.5.1981), trở lại quê hương…

Võ Đại Tôn.

*****

2- Video nhạc : CUỐI ĐƯỜNG MẸ ĐI (Võ Đại Tôn)
-Thơ : Võ Đại Tôn (1975)
-Nhạc : Võ Tá Hân (2020)
-Tiếng hát : Lâm Dung
4409 4 CuoiDuongMeDiVDTon

*****
3A- V.Đọc Thơ : TIẾNG THÉT TỪ LƯƠNG TÂM (Võ Đại Tôn)
-Tác Giả: VÕ ĐẠI TÔN (HOÀNG PHONG LINH)
-Diễn Đọc: TIỂU MAI

~oOo~
3B- Bài Thơ : TIẾNG THÉT TỪ LƯƠNG TÂM (Võ Đại Tôn)
(- Kính tặng LM Nguyễn Văn Lý và những Nhà Đấu Tranh Dân Chủ trong nước.
- Thân tặng Tuổi Trẻ Việt Nam, không có một chế độ nào có thể bịt miệng chúng ta).
Võ Đại Tôn
4409 5 TiengThetTuLgTamVDTon
Một bàn tay không che nỗi mặt trời
Đang sáng rọi vào lương tri Nhân Loại.
Một bàn tay làm sao bóp tan tiếng nói
Đang khơi nguồn cho biển động muôn nơi ?
Dã thú vây quanh, Người vẫn yên ngồi
Như bậc Thiền Sư giữa trăm nghìn bão táp.
Một tiếng thét làm quân thù cúi rạp
Lòng sói lang run sợ kinh hoàng.
Tiếng thét của Cha Ông từ thuở hồng hoang
Khắc lên đá lời Tâm Nguyền dựng Nước.
-Của Đằng Giang ngăn chân bạo ngược
Kiếm vạch lòng sông, tiến bước không lùi.
-Của Đống Đa, xác giặc chôn vùi,
Trên bành tượng hào quang thân lẫm liệt.
-Của Chí Linh, tụ về bao hào kiệt
Nung thép trong lòng, sấm hịch rền vang.
-Của đầu rơi Yên Bái chẳng quy hàng
Run máy chém, mặt thù xanh hoảng sợ.
-Của bao người lịm dần khô tiếng thở
Trên quê hương không mảnh đất vùi thân.
Từ Cổng Trời cùm sắt máu hoen chân
Trong uất nghẹn vẫn gào lên Tiếng Thét.

Bao đòn thù trên thân tù đói rét
Chung màu da sao mãi gánh oan khiên ?
-Của đàn em thơ đói khát triền miên
Thân vàng vọt thành món hàng mua bán.
Thế hệ trầm luân, sinh phong dần khô cạn
Đời tương lai em chống nạng về đâu ?
Mấy chục năm vẫn chỉ một màu
Đen tủi nhục bao trùm lên đất nước.
Một bàn tay vẫn nguyên hình bạo ngược
Đang bịt mồm Công Lý, bóp Quyền Dân.
Nhưng Hồn Thiêng Sông Núi tựa Linh Thần
Đang phù trợ cho Người luôn vững chí.
Đang kết tụ từ nghìn năm hào khí
Hòa chung thành một Tiếng Thét hôm nay.
Đại diện Toàn Dân trong bóng tối đêm ngày
Cho Nhân Loại bừng Lương Tri, thức tỉnh.
Bao thế hệ trời Nam, ngẩng cao đầu chiếm lĩnh
Quyền Con Người chung ánh sáng phương Đông.
Ba triệu bàn tay đầy sắc máu chuyên hồng (*)
Cũng không thể che Mặt Trời thế kỷ.
Một Tiếng Thét mà vang lừng Nhân Vị
Vườn Tự Do thơm nhụy nở bừng hoa,
Nhịp liên hoàn Dân Chủ bản đồng ca !
(*) – ba triệu đảng viên cộng sản Việt Nam.
Võ Đại Tôn