Đến giai đoạn nào đó, người ta đâm ra buồn hơn vui. Buồn vì nhiều lẽ, nhưng phần lớn là do ngày càng đơn độc do người thân rơi rụng lần lần. Về là vui nhưng ở đây, về lại buồn và nhà thơ tìm vui trong niềm man mác không tên đó. Man mác vì tình dở dang theo dòng đời nay thay, mai đổi. Dặn lòng là không lưu luyến nhưng chắc gì đã chẳng luyến lưu bởi đời còn quá nhiều bịn rịn: ôi nhớ quá, mùi hương...
Comments
Xin cám ơn Anh Chính Hồ
Rất hân hạnh đựơc anh xem Thơ
và lưu lại lời chia sẻ
Kính
Mặc Khách