Giống như chuối dài vô tận của hy vong, của đợi trông: Xuân mong đến Hạ, Hạ lại đợi Thu và cứ như thế mãi. Rốt cuộc, chỉ đợi và trông, hết đợi tới trông, hết trông tới đợi. Phải! Phải đợi, phải trông tức là phải hy vọng đổi mới; phải chăng để đời đỡ bớt chán nhàm, để tóc mai trên đầu chậm bạc? Nhưng niềm đợi trông nhiều nhân bản hơn hết co lẽ là đợi Thu đầy trữ tình, làm dịu bớt phôi pha. Xin cảm ơn Tác giả.
Comments
Nhưng niềm đợi trông nhiều nhân bản hơn hết co lẽ là đợi Thu đầy trữ tình, làm dịu bớt phôi pha.
Xin cảm ơn Tác giả.
MGiang