Ngắm Ánh Trăng Rơi(TT) & Bài Thơ Bỏ Quên &Uống Cà Phê Sáng Một mình & Vị Cà Phê (T)
*****
1- Thơ tranh : NGẮM ÁNH TRĂNG RƠI (SAC)
Designed by Nắng Cali
*****
2- Thơ : BÀI THƠ BỎ QUÊN (SAC)
(Gởi người trong thơ)
Lục ngăn kéo, thấy chồng bản thảo
Nào xấp thơ, truyện ngắn, truyện dài
Để đó, từ lâu chưa xem lại
Giấy úa vàng, màu mực đã phai .
Giở từng trang, xem qua vội vã
Bỗng thấy lạ, tôi vội dừng tay
Nét bút ai, như ... người yêu cũ
Viết chữ yêu, tô đậm y dài .
À ! Nhớ rồi ! Thơ nàng họa lại
Bài thơ tôi đã gởi cho nàng
Thắm thoát giờ đây mấy thu sang
Tin nhạn vắng, nên đành quên lãng .
Nay nhớ lại, ngày xưa hai đứa
Quen biết nhau, nhờ những vần thơ
Nhịp cầu thơ, từ đây được bắc
Nối tôi nàng, với những ước mơ .
Rồi lửa đạn lan tràn khắp nước
Tôi thân trai, phải khoác chiến y
Xếp bút nghiên, lên đường giết giặc
Chạnh lòng thương nàng lúc chia ly .
Tay nắm tay, trong lúc phân kỳ
Rưng rưng buồn chẳng biết nói chi
Quá nghẹn ngào, không lời từ giã
Chỉ nhìn nhau, lệ thắm ước mi !
Song An Châu
*****
3- Thơ : UỐNG CÀ PHÊ SÁNG MỘT MÌNH (SAC)
Sáng nay, thức dậy. Lặng thinh
Cả nhà đi vắng, một mình buồn tênh
Cà phê, mỗi sáng, không quên
Ra ngoài hiên trước, nhìn lên trời . Buồn !
Bỗng đâu, đổ giọt mưa tuôn
Trời xanh cũng khóc, cũng buồn như tôi ?
Mấy hôm, vợ vắng nhà rồi
-Con đi học sớm, tôi ngồi mình tôi
Mình tôi, hiên vắng . Buồn ơi !
Trong ly giọt đắng, rơi rơi ưu phiền
Ngoài đời, nhiều chuyện đảo điên
Trời trưa bóng đổ, tôi - riêng xứ người !
Song An Châu
*****
4A- Thơ : VỊ CÀ PHÊ (Trần Thu Dung)
(Cảm tác từ bài thơ: “Uống Cà Phê Sáng Một Mình của TG SAC )
Hương cà phê
Thoảng hương nắng,
Thoảng hương gió,
Thoáng hương xuân,
Phảng phất buồn vô cớ.
Mắt bâng quơ,
Chẳng chờ chẳng đợi.
Mặt trời mồ côi
Hắt hiu giọt nắng.
Gió đơn côi
Lặng thinh.
Vị cà phê đăng đắng,
Đậm cô đơn.
Nhấp cà phê.
Ngắm bình minh
Mỏng manh,
Chìm từ từ
Trong ly cà phê cạn.
Trần Thu Dung
Paris 24/03/2022
~oOo~
4B : LE Goût Du Café (Trần Thu Dung)
Des arômes de café
Se répandent côté fenêtre
Un parfum de soleil léger
Une brise agréable pénètre
Un air printanier doux
Je suis triste sans raison
Regard vague sans passion
Je n’attends rien ni personne
Au ciel, le soleil règne, orphelin
Daigne jeter quelques rayons enfin
Le vent, sans compagnon
Se tait donc.
Le café est un brin amer
Et noir de solitude sur terre
J’en déglutis un peu
Et regarde l’aurore bleu
Pâle et fragile
S’enfoncer doucement
Au fond de la tasse vide.
Trần Thu Dung