TKH - banner 01

Search

Content on this page requires a newer version of Adobe Flash Player.

Get Adobe Flash player

Visitor Counter

User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active
 

Dòng Sông Dĩ  Vãng - Chương 6

Tóm lược truyện dài DÒNG DÔNG DĨ VÃNG – TG : Lưu Phương Lan

5079 1 DSDV Chuong6LPLan

      Chuyện tình thơ mộng của Khánh, anh chàng sinh viên y khoa con nhà giàu với Phượng, cô nữ sinh con nhà nghèo nhưng rất đẹp.  Họ gặp nhau tình cờ và yêu nhau tha thiết.  Nhưng cuộc hôn nhân đó không được gia đình Khánh chấp thuận, bởi vì Phượng có một cậu em bị tật nguyền bẩm sinh.

      Qua bao nhiêu khó khăn, họ vẫn lấy được nhau, và sống rất hạnh phúc cho tới một ngày khám phá ra Phượng bị mắc bệnh ung thư.  Sau khi qua khỏi, Phượng tiếp tục việc học và trở thành một cô giáo rất tận tâm, yêu nghề.  Nhưng chỉ được vài năm, ung thư lại tái phát.

      Mặc dù là bác sĩ và hết sức thương yêu chăm sóc và chạy chữa cho vợ, nhưng Khánh cũng không thể cứu nàng thoát khỏi tay tử thần.  Phượng qua đời sau đó.

      Phần thứ hai là cuộc đời của Khánh sau cái chết của người vợ yêu dấu

CHƯƠNG  6

5079 2 DSDV Chg6LPLan

       Hai tuần rồi cũng trôi qua, hai tuần mà Khánh có cảm tưởng như lâu lắm, sự nôn nao chờ đợi làm thời gian dường như dài hơn, trôi chậm hơn.  Sau cùng thì ngày hẹn cũng tới, Khánh dậy từ sáng sớm, đi ra đi vào căn đồng hồ, cho tới bảy giờ rưỡi mới bắt đầu lên xe. Chàng không dám tới sớm sợ phá giấc ngủ của bạn, vậy mà khi tới nơi, mới chưa đến tám giờ, Khánh đã thấy mọi sự dường như đã sẵn sàng để đón tiếp chàng.  Khánh dòm lên trên lầu, thấy tất cả các cửa sổ đều đã mở ra, chứng tỏ chủ nhân thức dậy đã lâu, và đang chờ khách đến.  Khánh vừa bấm chuông thì Phượng đã chạy ngay ra mở cổng.  Hôm nay vì đã hẹn trước nên Phượng trang điểm thật đẹp, nàng mặc quần jean trắng, áo hở cổ màu xanh nhạt, mắt vẽ quầng đen và môi tô son màu hồng lợt, mái tóc vén cao một cách mỹ thuật để lộ cái cổ trắng nõn.  Khánh ngây người ngắm bạn, khen:

       -    “Em đẹp lắm!”

Đôi má hồng lên, Phượng bẽn lẽn mỉm cười:

       -    “Vô nhà đi anh! bộ muốn đứng đây hoài sao?”

Vừa nói nàng vừa mở toang hai cánh cổng.  Khánh trao cho nàng bó hoa hồng, và đôi bạn đi qua cái sân nhỏ để vào nhà.  Đây mới là lần thứ hai Khánh tới nhà bạn, nhưng chàng có cảm giác như căn phòng khách này đối với chàng đã quen thuộc lắm.  Khánh mới đặt chân tới ngưỡng cửa, một cậu thanh niên mặt mũi sáng sủa đang ngồi trên xa lông đọc sách, vội đứng ngay dậy.  Phượng giới thiệu:

  • “Đây là Duy, em trai của em.”
  • “A cậu Duy, mạnh giỏi?” Khánh vui vẻ nói.

Duy gật đầu chào trong khi Phượng ra dấu với em để giới thiệu bạn.  Hai chàng thanh niên bắt tay nhau, nụ cười thân thiện và bàn tay rất ấm của Khánh khiến Duy xoá bỏ ngay cảm giác bỡ ngỡ lúc ban đầu.  Hai người tự nhiên ngay được, Duy làm hiệu mời chàng ngồi xuống, bấy giờ Khánh mới chợt nhớ ra và hỏi:

  • “Thế nào Phượng, em có kết quả thi đậu rồi chứ?”
  • “Đương nhiên!”
  • “Sao lại đương nhiên?”
  • “Là vì em học thi xụt mất hai ký. Hai ký lô thịt đổi lấy một tờ giấy nhập học, chẳng phải nhà trường đã lời lắm hay sao?”

Cả hai cùng cười.  Khánh chỉ mấy bức tranh treo trên tường, hỏi:

  • “Những bức tranh này đẹp quá, của hoạ sĩ nào vậy?”
  • “Duy vẽ đó!” Phượng nói một cách hãnh diện “Duy có khiếu về hội hoạ từ lúc còn nhỏ, nó vẽ giỏi lắm, có lẽ trời đền bù cho những khiếm khuyết về giác quan của nó.”
  • “Trời! thật không ngờ cậu ấy lại là tác giả.” Khánh kêu lên ngạc nhiên “nãy giờ anh cứ tấm tắc khen mãi, Duy có được học vẽ không?”

Phượng gật đầu:

  • “Tuy không nói và không nghe được, nhưng Duy có trí thông minh lạ thường. Nó đã học xong trung học trường dạy những người câm điếc, đồng thời nó cũng được học vẽ với một người hoạ sĩ, bạn thân của cha em.  Chính ông này đã dạy dỗ, khuyến khích và đề nghị nó thi vào trường Cao Đẳng Mỹ Thuật.   Duy cũng mới được giấy báo trúng tuyển, sau khi đã qua một kỳ thi.”
  • “Hoan hô! có thế mới phải chứ.” Khánh nói với Duy bằng một giọng thán phục “ông bạn của ba em quả là có cặp mắt tinh đời, anh chắc chắn sau này Duy sẽ là một hoạ sĩ nổi danh.”

Nãy giờ, khi hai người nói chuyện, Duy chỉ im lặng theo dõi và có vẻ hiểu hết, tới đây cậu ta mới lấy một tờ giấy viết vội vài chữ:

  • “Cám ơn anh đã khen. Em rất mừng được nhận vào trường Mỹ Thuật vì em  muốn có cơ hội học hỏi.”

Khánh gật đầu và cũng lấy bút viết trả lời:

  • “Mừng cậu, cố gắng lên nhé! anh chúc cậu thành công.”

Hai người cứ bút đàm như vậy được một lúc, Khánh quay sang Phượng nói:

  • “Hôm nay là một ngày đẹp trời. Anh biết có một nơi phong cảnh thật nên thơ, chúng ta đi picnic ở xa thành phố, được không em?”

Phượng reo lên như trẻ con:

  • “Em thích lắm.”
  • “Thế còn Duy?”
  • “Em cũng thích.” Duy viết.
  • “Nếu vậy mình khởi hành liền ngay đi, cậu nhớ đem theo giá vẽ vì ở đấy phong cảnh đẹp lắm.”

Ba người ghé tiệm thực phẩm mua vài ổ bánh mì jambon, một ít xôi gà, trái cây và nước ngọt rồi lên xe đi thẳng ra ngoại ô, Khánh bàn:

  • “Chúng mình cứ đi và dừng lại ở bất cứ nơi nào có cảnh đẹp.”

Mọi người đều đồng ý, thế là chàng lái xe về hướng xa lộ Đại Hàn, nhắm hướng Biên Hoà trực chỉ.  Qua khỏi Thủ Đức, tới rừng cao su với những hàng cây thẳng tắp, không khí đồng quê đã thấy xuất hiện.  Xa lộ phẳng lì, hai bên toàn là ruộng lúa, những cánh đồng lúa bao la bát ngát trải dài đến tận chân trời, mùa này lúa chưa đơm bông, những cây lúa non còn mang màu xanh của mạ ngả nghiêng theo chiều gió, mỗi cơn gió dù nhẹ cũng làm cả cánh đồng như dợn sóng trông thật là đẹp.  Bây giờ mới bắt đầu mùa thu, nhưng lá cây sao đã đổi thành màu vàng rực rỡ dưới nắng, cũng có những lá sớm trở thành màu đỏ.  Mỗi trận gió mạnh, lá rụng từng loạt, bay túa lên như những cánh bướm.

5079 3 DSDV Chg6LPLan

Khánh cho xe chạy từ từ ngắm cảnh, Phượng suýt xoa:

  • “Đẹp quá, bây giờ em mới hiểu tại sao người ta hay làm thơ ca tụng mùa thu.”

Khánh quay nhìn người yêu, mặt nàng hồng lên dưới nắng, tóc nàng bay ngược về phía sau, Phượng đẹp một vẻ khoẻ mạnh, tự nhiên.  Chàng mỉm cười khen:

  • “Em đẹp còn hơn cả mùa thu.”

Phượng bẽn lẽn cúi mặt, dấu đôi má đỏ hồng.  Rời xa lộ Biên Hòa, Khánh cho xe rẽ vào một con đường nhỏ để lên núi.  Quanh co một hồi, ngọn núi Châu Thới đã sừng sững phía trước mặt.  Xe bắt đầu leo dốc, Khánh cho xe chạy thật chậm, con đường ngoằn ngoèo nhưng đầy bóng mát, một bên là vách đá dựng đứng, bên kia là vực sâu nhìn xuống thung lũng xanh tươi ở phía dưới.  Gió lùa vào xe đem theo mùi nhựa thông, mùi lá cây trắc bách diệp, những mùi đặc biệt của vùng đồi núi, xe tiếp tục lên cao hơn nữa, Khánh trỏ cho Phượng xem những đám mây đang bay la đà ở phía dưới:

  • “Chúng mình đã ở cao lắm. Em xem kìa! những đám mây đang ở dưới chân mình.”
  • “Em không còn phân biệt đâu là trời, đâu là đất nữa, chúng mình đang ở trong mây…”
  • “Chính thế, hôm nay trời nhiều mây và chúng ta đang ở trên cao. Ngọn núi này cao hơn 65 mét, trên núi có ngôi chùa cổ Hội Sơn được trùng tu vào thế kỷ 19, nhờ công ơn của đức thầy Khải Long.”  Khánh kể sự tích và nói thêm “đây là một thắng cảnh của Biên Hoà, phong cảnh hữu tình, đẹp tuyệt vời.  Anh đoán thế nào trong tương lai, người ta cũng sẽ khai thác nơi này thành một trung tâm du lịch.”

Quanh co một hồi, Khánh cho xe rẽ vào một con đường nhỏ, bên một con suối nước chảy róc rách.  Hai chàng thanh niên khuân đồ ra khỏi xe, họ chọn một gốc cây cổ thụ có những cành lá rậm rạp xoè ra như một cái tán, trải xuống đấy một cái bạt lớn trên đó để đồ ăn, nước uống, một cái radio cassette chạy bằng pin và vô số băng nhạc.  Cách đó không xa, Duy dựng giá vẽ bên một tảng đá lớn, kế bên là một cái túi đựng những dụng cụ về hội hoạ.  Duy có về rất thích thú, cậu ta viết:

  • “Anh và chị Phượng nhìn xem! nơi đây là rừng phong lá đỏ và con suối nên thơ, dưới kia là thung lũng hoa vàng, và trên cao mây mờ che núi biếc… Đẹp quá, thật là một nơi lý tưởng để cho em vẽ.”

Khánh vỗ vai cậu em bạn:

  • “Không ngờ Duy lại có cả tâm hồn thi sĩ nữa, vậy cậu bắt đầu vẽ ngay đi, đừng để mất nguồn cảm hứng.”

Nói xong chàng quay sang Phượng:

  • “Hãy để cậu ấy yên tĩnh làm việc, chúng mình vào rừng dạo chơi một lúc, được không em?”

Phượng gật đầu, cúi xuống viết:

  • “Bây giờ hãy còn sớm, Duy cứ vẽ đi nhé? Anh Khánh và chị vào rừng chơi một lúc, trưa trưa đói bụng sẽ quay lại, chúng ta cùng ăn trưa.”
  • “Anh chị cứ đi chơi cho vui.” Duy viết.

5079 4 DSDV Chg6LPLan

       Đôi bạn sánh vai nhau bước trên con đuòng ngập đầy lá khô.  Khu rừng này là rừng thưa nên cây cối không rậm rạp lắm, ánh nắng len qua kẽ hở của những hàng cây thưa, tạo thành những luồng sáng song song, nắng đổ bóng lá xuống mặt đất thành những vệt lốm đốm.  Xen giữa màu đỏ rực của lá phong là màu xanh lục của lá cây dương xỉ.  Dọc theo hai bên bờ con suối nhỏ mọc đầy những hoa dại đủ màu, những chú bướm cũng đủ màu, nhởn nhơ bay lượn, những chú cào cào thấy động, nhảy vọt lên rồi biến mất trong cỏ.  Trên những cành cây cao, chim chóc làm tổ kêu ríu rít, rừng vào mùa thu đẹp không sao tả xiết. 

       Đôi bạn đi bên nhau, giữa cái bao la của trời đất và khung cảnh hùng vĩ của thiên nhiên, cả hai cùng thấy mình trở nên bé nhỏ, họ đi sát vào nhau hơn, không ai dám thở mạnh, sợ làm mất đi không khí thanh tịnh, thiêng liêng của núi rừng.  Đi dọc theo bờ suối, đến một khúc quanh, đôi bạn dừng lại, Khánh dìu người yêu ngồi xuống trên một tảng đá phẳng phiu, ngắm đôi chim đang rỉa lông cho nhau, ngắm đồi núi hùng vỹ, hoa cỏ xinh tươi, con suối trong veo nước chảy róc rách.  Im lặng một lúc lâu, Phượng mới lên tiếng:

  • “Chẳng ai níu được thời gian... Chúng mình hãy hưởng những phút giây sung sướng này đi trước khi nó trôi qua, ngày hôm nay đẹp quá phải không anh?”
  • “Đẹp lắm!” Khánh nói “nhưng chúng mình sẽ có những ngày đẹp hơn.”
  • “Em chỉ sợ thời gian qua đi, rồi mọi việc sẽ trở thành quá khứ, cả cái ngày hôm nay cũng vậy.”
  • “Em nói đúng, chẳng ai giữ được thời gian. Nhưng chúng ta còn thiếu gì thời gian? cả một tương lai rất dài, rất đẹp đang chờ chúng ta ở phía trước.”
  • “Em đang sung sướng, rất sung sướng, nhưng em sợ…" Nàng ngập ngừng "em sợ... cái gì cũng vậy, khi lên đến tột đỉnh, rồi sẽ phải giảm xuống từ từ.”
  • “Đừng nói ngốc nữa đi cô bé! Hãy tin vào anh, anh yêu em và anh hứa sẽ làm cho em sung sướng đến hết cuộc đời.”

Một con sóc từ đâu bỗng chạy tới chỗ đôi bạn đang ngồi, nó dương đôi mắt tò mò nhìn hai người một thoáng rồi hốt hoảng bỏ chạy, leo thật nhanh lên cây.  Khánh nhìn theo nó, mỉm cười:

  • “Chú sóc này nhát hơn thỏ đế, sao lại sợ một cô gái xinh đẹp, hiền lành như em nhỉ?”

Phượng chỉ cười, không đáp.  Khánh nhìn người yêu, âu yếm:

  • “Em biết không? em có nụ cười rất đẹp, em nên cười luôn mới phải.”
  • “Anh không sợ cười hoài, người ta tưởng em điên?”

Đôi bạn cùng cười vang.  Khánh kéo Phượng sát lại gần, nhẹ nhàng đặt lên đôi môì xinh đẹp của nàng nụ hôn đầu tiên.  Phượng khẽ rùng mình, cảm thấy như có một luồng điện chạy qua làm thân thể nàng nóng bừng, một cảm giác sung sướng nhẹ nhàng làm nàng lâng lâng như bay bổng… Đôi bạn ngồi bên nhau lâu lắm, lắng nghe những rung động của hai con tim đang hoà chung một nhịp điệu yêu đương.  Sau cùng, khi mặt trời đã đứng bóng ngay trên đỉnh đầu, họ mới chợt nhớ và đứng dậy đi trở về chỗ cũ.  Duy vẫn cắm cúi làm việc, cậu ta mải mê vẽ, không hay hai người đang đến gần, mãi đến khi Phượng dịu dàng đặt tay lên vai em, Duy mới giật mình quay lại, nhìn đồng hồ như muốn hỏi:

  • “Đã trưa rồi à?”

Phượng gật đầu, ra dấu hỏi:

  • “Em không đói bụng sao?”

Duy lắc đầu, viết:

  • “Em chưa thấy đói, em cố vẽ cho xong trước khi tắt nắng, vì nắng làm cho màu sắc trở thành tươi đẹp hơn.”

Khánh và Phượng cùng nhìn vào giá vẽ, trên khung vải, những nét phác hoạ đã thành hình, cả một khu rừng như hiện ra trên tấm lụa, dưới ngọn bút tài tình của chàng thanh niên tài hoa nhưng tật nguyền.  Khánh tấm tắc khen:

  • “Thật tuyệt! cậu vẽ đẹp quá, hoạ sĩ cũng chỉ được như vậy.”

Duy đỏ mặt ngượng ngùng.  Phượng nhìn em với ánh mắt thương mến, nàng cúi xuống hí hoáy viết gì đó, khi ngẩng lên, cả hai cùng cười rạng rỡ.  Nhìn họ, Khánh cảm động, hai chị em thương nhau quá, nương dựa vào nhau mà sống.  Cuộc đời của họ mới bình dị làm sao, nàng mơ thành cô giáo, cậu em mơ thành hoạ sĩ, giấc mơ cũng khiêm tốn như cuộc sống của gia đình họ.  Ước mong đừng có gì chia cắt hai chị em họ, ước mong cuộc đời sẽ phẳng lặng, êm đẹp để những nụ cười rạng rỡ kia đừng bao giờ tắt trên môi họ. 

       Mọi người ăn xong thì trời đã xế trưa, Khánh và Phượng nằm dài trên tấm bạt, nghe chim hót và ngắm lá thu rơi, trong khi Duy vẫn say mê vẽ.  Khi nắng chiều gần tàn, bọn họ mới xếp dọn để ra về. 

       Khánh chia tay nguòi yêu ở bên hiên nhà nàng.  Dưới ánh trăng rằm, mùi hương của mấy chậu hoa nguyệt quế quyện với hương tóc của nàng làm chàng ngây ngất, Khánh muốn ôm xiết nàng vào lòng, nhưng không dám, chàng chỉ hôn phớt trên tóc bạn rồi quay đi.  Khánh bước những bước lâng lâng như bay bổng trong một niềm hạnh phúc mới mẻ.  Đêm trăng hôm nay chắc cũng chỉ như những đêm trăng khác, nhưng sao chàng thấy đẹp lạ lùng, mặt trăng tròn vành vạnh, sáng ngời như một tấm gương bằng bạc đang toả ánh sáng êm dịu xuống cảnh vật, ông trăng như mỉm cười, chia vui với với những kẻ đang yêu.

Lưu Phương Lan

(Xin xem tiếp Chương 7)

Add comment

Security code
Refresh

Tìm bài theo vần ABC