Nhứt định có một lúc nào đó, anh, tôi và bạn bè trang lứa phải hạ gánh xuống đường, xuôi tay, bỏ từ tất cả. Dầu có muốn làm khác hơn cũng không được. Thôi. Xin tạ từ tất cả: tạ từ anh, từ em, từ bạn bè, từ bà con cô bác...để dược thong thả ra đi một mình. Con đương sao lạ quá: chẳng người nào được phép đi chung: Thôi em tháng rộng ngày dài Bến xưa nào biết chờ ai ai chờ. Thế nhân ơi! Xin đừng trách chúng tôi là mất niềm tin, bi quan, yếm thế. Chân đã quá mỏi, mắt đã qua mờ, đầu óc đã quá mụ mị thì thử hỏi còn sức đâu mà ôm đồm, mà chẳng chịu Thôi Em./.
Comments
Thôi em tháng rộng ngày dài
Bến xưa nào biết chờ ai ai chờ.
Thế nhân ơi! Xin đừng trách chúng tôi là mất niềm tin, bi quan, yếm thế. Chân đã quá mỏi, mắt đã qua mờ, đầu óc đã quá mụ mị thì thử hỏi còn sức đâu mà ôm đồm, mà chẳng chịu Thôi Em./.