Nghịch Cảnh Đời Thường & Hiện Đại Hóa Là Con Dao Hai Lưỡi ...(T)
*****
1- Thơ : NHỊCH CẢNH ĐỜI THƯỜNG (Chinh Nguyên/H.N.T.)
Ngày lên vàng rực ruộng đồng
Trời trong xanh áng mây hồng nhẹ bay
Long lanh ánh mắt hây hây
Những nàng thôn nữ thơ ngây nhìn đời
Tình quê trong trắng tuyệt vời
Ngân nga câu hát gọi mời vu vơ
Lời ca dao quyện lời thơ
Bổng trầm đưa đẩy ước mơ ban đầu
Mục đồng ơi ới giục trâu
Cánh diều lơ lửng trên bầu trời xanh
Vi vu tiếng sáo cao thanh
Đàn chim bạt gió bay nhanh về ngàn
Trống thu không báo ngày tàn
Chuông chùa thủng thỉnh vọng ngân đêm về
Ánh vàng mạ óng luỹ tre
Nông dân lũ lượt trở về xóm thôn
Bếp nhà nghi ngút khói tuôn
Nồi cơm gạo mới hương nồng ngất ngây
Trẻ giá lớn bé xum vầy
Được mùa lúa chín tràn đầy hân hoan
Sân nhà rộn rã khua vang
Tiếng chày giã gạo tiếng sàng chấu rơi
Khúc khích vui nhộn tiếng cười
Gái trai thôn dã lả lơi chuyện trò
Phòng trong tiếng dệt con thoi
Nhịp thời gian điểm êm trôi lắng trầm
Đều đều kẽo kẹt thanh âm
Đu đưa tiếng võng ru thầm giấc mơ
Người vùi cơn ngủ say sưa
Đèn đêm lấp ló giậu thưa lập lòe
Mặt trời mới lửng ngọn tre
Ruộng đồng tấp nập bộn bề việc nông
Như vũ trụ vẫn xoay vòng
Tứ thời bát tiết nhà nông sẵn sàng
Một ngày lại một ngày sang
Dù thêm vất vả vẫn càng thêm vui.
ChinhNguyên/H.N.T.
*****
2- Thơ : HIỆN ĐẠI HÓA LÀ CON DAO HAI LƯỠI
Chủ Ruộng Nước Mình Được Tự Chủ Hay Không?
Nhớ xưa cảm thấy ngậm ngùi
Ngày nay cơ giới giập vùi ước mơ
Đồng quê biến đổi không ngờ
Những hình ảnh cũ dần mờ nhạt phai
Cánh đồng thẳng cánh cò bay
Được cơ giới hoá khác ngày xa xưa
Rào rào máy gặt như mưa
Hoặc sau mùa lúa cày bừa khua vang
Mịt mù bụi độc toả lan
Đen đen đỏ đỏ từng làn khói phun
Xe cộ di chuyển ùn ùn
Tiếng động nhức óc lùng bùng trong tai
Làm sao trò chuyện với ai
Người chạy theo máy miệt mài không thôi
Còn đâu giây phút thảnh thơi
Để óc thêu dệt vần thơ yêu đời
Đêm về tuy được nghỉ ngơi
Công việc đồng áng ít hơn ban ngày
Tưởng hồn thơ được tung bay
Nhưng không_đối cảnh mới hay sinh tình
Cần có hiện thực lung linh
Cảnh ngay trước mắt gợi hình nguồn thơ
Nhà nông cạn ý mộng mơ
Màn đêm u tịch trơ trơ vô hồn
Thôi đành nhắm mắt ngủ luôn
Để mượn giấc điệp vùi chôn mối sầu
Ngày mai rồi lại ngày sau
Cuộc đời chẳng có sắc màu điểm tô
Hoạch định cứ lạnh lùng trôi
Nông dân bị tước cái tôi chính mình
Giam trong hệ thống vô hình
Mất dần căn bản nhân sinh cổ truyền
Ngưng một chút để hàn huyên
Điện toán công xá tính liền chẳng tha
Đứng nghĩ ngợi hoặc mơ màng
Đòn bẩy Tổ-hợp sẵn sàng thúc chân
Học thuyết nêu rõ phương châm
Làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu
Chỉ tiêu là thuốc nhiệm mầu
Sức thì đã cạn mà cầu đủ chưa?
Than ôi ! mang kiếp cày bừa
Quyền hạn chẳng có thì bừa cho ai
Bao giờ tự chủ đến tay
Nhà nông mới thoát cảnh đày đoạ thân.
ChinhNguyên/H.N.T., Nov.1.23 (625)