Trên Dòng Sông Chảy Ngược & Thơ Viết Trong Vườn (T)
*****
1- Thơ : TRÊN DÒNG SÔNG CHẢY NGƯỢC (TÚY HÀ)
Đời như dòng sông chảy
chia nhiều nhánh phiêu du
tôi - nhánh nào lạ quá
sóng vỗ từ hoang vu
qua ruộng đồng hồ cạn
qua truông vắng rừng tàn
qua những đồi cỏ dại
qua thung lũng thu mây
nhánh sông xa vẫn chảy
đôi lúc nghẻn dòng trôi
rồi những cơn mưa rớt
mang nước thượng nguồn về
nhánh sông xa chảy ngược
qua những miền nhiêu khê.
dòng sông đời sóng lớn
tôi như ngược thời gian
vượt qua bao khốn khó
nỗi trôi theo thác ghềnh
một đôi khi dòng chảy
tự ngừng và nghĩ suy
bên kia triền đá dựng
dốc cao dấu điều gì
sao thời gian đi mãi
cho ngày tháng hững hờ
cho tình người trôi chảy
về biển lớn vô bờ.
đại dương là bất tận
sóng vẫn vỗ ngàn khơi
đời vẫn còn nghiệt ngã
tình đời rệu rã trôi
dòng thời gian như sóng
vẫn vỗ ngược đời tôi
ôi! từ hình xa bóng
mãi ngậm ngùi chia phôi
dòng sông nào trở lại
cho ta tắm hai lần
người đi là đi mãi
chia biệt ngàn thu phân.
ai lưu tình cổ nguyệt
đồi gió hú quạnh hiu
dòng sông xa chảy ngược
ru đời tôi nghiêng xiêu.
Túy Hà
*****
2- THƠ VIẾT TRONG VƯỜN (TÚY HÀ)
Bài thơ viết giữa vườn im ắng
cỏ cây cúi mặt gió lặng yên
lời thơ rũ xuống
đau hồn chữ
nỗi nhớ mênh mang sẹo chưa liền
cánh chim phiêu bạt còn xa lắc
tận cuối chân mây
khuất biển đời
không gian chùng xuống
thời gian đứng
ta lại nhìn ta nhớ vườn xa
nhớ vườn hoa bưởi hoa cau nở
trải trắng sân nhà hương ngát thơm
trên giàn thiên lý ai gọi gió
cho ngọn trúc đào lã lơi đưa
ôi, mảnh vườn xưa không lớn lắm
mà sao trùm cả nỗi nhớ ta
mà sao chất chứa nhiều kỷ niệm
chứa cả tròn trăng lẫn nguyệt tà
tiếng độc huyền cầm nhà hàng xóm
vọng qua ngôn ngữ đất miệt vườn
rung câu vọng cổ ai xuống nhịp
cho kịp làn hơi em gái đưa
cái cô em gái tròn trăng ấy
chắc nay, tay đã bận bế bồng
từ thuở xa vườn ra mặt trận
lòng ta luôn vẫn nhớ mang theo
nhúm tóc đuôi gà còn chí chít
má lúm đồng tiền thấy ghét ghê
lại thêm răng khểnh làm duyên nữa
ai nói em quê, em gái ơi!
một ngày về phép thăm làng cũ
mong gặp lại em, em đã đi
theo chồng sang xứ nào xa lạ
bỏ lại vườn không và bến sông.
vật đổi sao dời
tang điền dâu biển
ta xa quê xa cả đường về
lòng vẫn nhớ vườn xưa nho nhỏ
vẫn lớn hơn vườn lớn trời tây
và cỏ cây hương đậm hơn đây
dù vẫn được thường kỳ chăm bón
có lẽ vì quê hương là tất cả
“không nơi đâu bằng chính nhà mình”
có lẽ vì lòng riêng còn nhớ
cô em răng khểnh tóc đuôi gà
xưa mẹ bảo: nhớ người là nhớ đất
như cây còn rễ để sống đời.
câu thơ viết
nửa chừng gió nổi
thổi lời bay ý quyện hồn say.
Túy Hà
(From : tuyhathuquan)