Người Tình “M.16” & Khóa Chìa Đoạn Tuyệt (T)
*****
1- Thơ : NGƯỜI TÌNH “M.16” (Trần Quốc Bảo)
M-16
Ta với Em Mười Sáu thuở nào
Chúng mình vừa gặp đã yêu nhau
Trong cơn thác loạn trao thân phận
Ôm xiết ghì em giữa chiến hào
Ánh hỏa châu soi rực chiến hào
Kề vai áp má chốn binh đao
Tuy không hò hẹn mà sinh tử
Mà chẳng rời tay một phút nào
Đâu quản gian truân nguy hiểm nào
Băng ngàn lũng thấp vượt đồi cao
Bốn vùng chiến thuật mình khăng khít
Mỏ vẹt, Khe xanh, đến Hạ Lào
Kỷ niệm không quên ở Hạ Lào
Đêm vùng hỏa tuyến đẹp trăng sao
Đưa nhau vào trận như vào mộng
Ta tắm em trong suối máu đào
Từng biết bao phen nhuộm máu đào
Tung hoành Bến hải tới Cà mâu
Diệt thù, quyết bảo toàn sông núi
Gối đất nằm sương trấn địa đầu
Thép lửa bừng hoa tại tuyến đầu
Ai ngờ một thoáng đã tàn mau
Ta đi cúi mặt lìa sông núi
Lê bước chân hoang khắp địa cầu
Duyên cũ không như ý sở cầu
Nửa chừng dang dở bởi vì đâu
Xưa nay Lính và Em Mười Sáu
Tình vẫn mang mang vạn cổ sầu
Quốc phá Gia vong vạn cổ sầu
Nhưng còn sông núi, vẫn còn nhau
Chúng mình ươm lại hoa đầu súng
Dành lại Quê Hương một thuở nào.
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của Tác Giả:
< This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it. >
*****
Khóa Chìa Đoạn Tuyệt (Thơ vui của Trần Quốc Bảo)
Một hôm, … Khóa bỗng bảo Chìa:
”Từ nay, dứt khoát chia lìa nhau thôi!
Gặp tao, mày cắm vào đuôi
Xong rồi, lè lẹ đi chơi với người!
Để tao cô độc cả đời
Thân như tù tội, đứng nơi cửa nhà!”
Chìa nghe nổi giận, bèn la:
“Khóa ơi! sao chẳng nghĩ xa nghĩ gần?
Nhờ tao cắm đuôi mỗi lần
Mày mới mở rộng tay chân với đời
Nằm nhà, mày quá thảnh thơi
Cón tao, bị xỏ mũi, rồi lôi đi
Có gì mà phải suy bì?
Đã không đồng cảm, chia ly cho rồi!”
Thế là mỗi đứa một nơi
Tìm Chìa, không thấy… người thời nổi điên!
Không Chìa; Khóa thật vô duyên!
Giữ làm chi nữa! quẳng liền Khóa đi!
Vài hôm sau, tìm thấy Chìa
Nhưng không còn Khóa, cũng lia cho rồi!
Trong hố rác, sặc mùi hôi
Khóa & Chìa gặp lại nhau… Ôi, bẽ bàng!
Phải chi, suy nghĩ đàng hoàng
Duyên Tình bền vững, đâu mang hận sầu !!! (*)
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia