Thương Về Một Chiều Thu & Thu Nhớ &Thu Tháng Mười (T)
*****
1- Thơ : THƯƠNG VỀ MỘT CHIỀU THU (Nguyễn Vạn Thắng)
Tuổi học trò thơ ngây trăng mười sáu
Tà áo dài tha thướt nét hồn nhiên
Bờ môi xinh, đôi mắt đẹp diệu hiền
Em liếc nhẹ cả trời Thu điên dại
Đã từ lâu anh mơ ngày gặp lại ?
Saigon ơi! Bao lưu luyến thuở nào
Những con đường ngập nước chiều mưa ngâu
Cho ngày tháng miệt mài mang nỗi nhớ
Em nữ sinh tay ôm chồng sách vở
Má em hồng xinh quá nét ngây thơ
Cánh phượng rơi theo dấu bước hững hờ
Từng Thu đến qua mau thời con gái
Nụ cười em trên môi hồng ngây dại
Áo trắng bay trong gió buổi tan trường
Thu lại về gợi nhớ chiều thân thương
Nơi đất khách ...mình anh buồn xa lạ
Có phải em xa tôi chiều nắng Hạ?
Để Thu về trên lối nhỏ cô đơn
Sầu vấn vương cho tim mãi héo mòn
Thương hình bóng em tôi chiều nhạt nắng
Tại tình yêu ta mang nhiều trái đắng
Nên âm thầm dệt mộng chuỗi ngày qua
Vẫn chưa quên giây phút cuối chia xa
Mưa tháng Hạ rơi buồn trong nước mắt
Nguyễn Vạn Thắng
*****
2- Thơ : THU NHỚ (Nguyễn Vạn Thắng)
Nắng đẹp chiều Thu lá úa tàn
Khí trời lành lạnh báo mùa sang
Như đem cảnh sắc vào nhung nhớ
Tô điểm không gian rực nắng vàng
Đã mấy năm rồi mãi cách xa
Tha hương đất khách nhớ quê nhà
Nhớ màu phượng vĩ, sân trường cũ
Dạo bước bên em dưới nắng tà
Ngày xưa phượng vĩ đỏ sân trường
Áo trắng học trò thật dễ thương
Từng cánh phượng hồng rơi đỏ rực
Như đem xác pháo rải bên đường
Lâu rồi cánh phượng có còn bay
Người ở, người đi nhớ tháng ngày
Ấp ủ trong tim hoài tiếc nhớ
Bao giờ về lại nối vòng tay
Cứ lần phượng nở tiếng ve sầu
Như báo mùa thi lại đến mau
Nhớ mãi khôn quên mùa phượng vĩ
Tan trường hai đứa bước bên nhau
Tựa giấc chiêm bao của thuở nào
Mùa hoa phượng vĩ đẹp làm sao
Nhìn hoa gợi nhớ ngày xưa cũ
Người ở nơi nào có nhớ nhau ?...
Đất khách trời Thu giá lạnh rồi
Ngoài hiên gió thoảng lá vàng rơi
Xa rồi kỷ niệm ngày xưa ấy
Nỗi nhớ khôn nguôi... đến một người
Bao giờ gặp lại người yêu xưa?
Tưởng nhớ bên nhau giỡn với đùa
Nhặt cánh phượng hồng trên lối nhỏ
Bên em dạo phố lúc trời mưa...
Nguyễn Vạn Thắng
*****
3- Thơ : THU THÁNG MƯỜI (Nguyễn Vạn Thắng)
Thu tháng mười lại về mang nỗi nhớ
Lá Thu như bày tỏ lời ủi an
Vần thơ anh từng nét chữ dở dang
Chào Thu đến lá vàng rơi tơi tả
Anh và em có nào đâu xa lạ
Vẫn đợi chờ niềm nhung nhớ Thu sang
Bên hàng hiên hàng cây lá úa tàn
Con phố vắng ngỡ ngàng như e thẹn
Em không đến cho tình tôi lỡ hẹn
Nắng nhạt mờ xao xuyến lời tình trao
Còn không em lời êm ái thuở nào
Thương nhớ quá tim đau giòng máu lệ
Gió Thu sang như thầm thì nói khẽ
Tiếng suối reo như chào đón Thu về
Mắt lệ buồn cô lẻ nỗi chán chê
Thu vội đến cho tim sầu héo úa ...
Mùa Thu sang trong tôi niềm chan chứa
Vẫn gọi thầm thương nhớ chuỗi ngày qua
Em xa tôi tình đã vội phai nhòa
Còn đâu nữa buổi hẹn hò ngày trước...
Con phố giờ không còn in dấu bước
Chỉ lá vàng rơi rụng nỗi cô đơn
Nhìn quanh đây hình bóng đã không còn
Tình đã chết ...và tim lòng khô héo
Nguyễn Vạn Thắng