Mẹ Việt Nam Về Đâu? & Những Bước Chân Tình Yêu & Tỏ Tình Với Phố (T)
*****
1- Thơ : MẸ VIỆT NAM VỀ ĐÂU? (Phan Huy MPH)
Mẹ Việt Nam đau buồn lê từng bước
Gánh hai con hai đầu thúng, cõm còi
Đứa con giữa bu vào nơi ngực Mẹ
Húc miệng vào bầu sữa cạn bình vôi
Mẹ gầy đét chiếc lưng còng sát đất
Tóc trắng phau hằn dấu ấn thời gian
Mặt nhăn nheo băm vằm muôn vết thẹo
Những vết thù nhức nhối mãi không tan
Đôi mắt Mẹ trời đau thương uất hận
Còn in sâu bao hình ảnh hãi hùng
Xác con Mẹ ngập tràn trên mặt đất
Lưỡi búa liềm sinh sát thật tàn hung
Mẹ nghĩ lại tủi buồn cho thân phận
Sao đời mình cứ mãi những chua cay
Mẹ nhìn quanh láng giềng và bè bạn
Họ tự do hạnh phúc thật tràn đầy
Mẹ về đâu? Tang thương tràn muôn lối
Dẫn đường là một lũ cướp gianmanh
Làm sao đến được thiên đường hạ giới
Như chúng từng ra rã suốt bao năm.
Phan Huy MPH
*****
2- Thơ : NHỮNG BƯỚC CHÂN TÌNH YÊU (Phan Huy MPH)
Anh đã bước vào tim em rón rén
Sợ tiếng lòng đánh thức mộng đài trang
Sợ bước chân lay động ánh trăng vàng
Làm tắt mất nụ cười trên môi thắm
Anh bước nhẹ như tơ trời buổi sáng
Đến bên nàng rồi đứng lặng làm thơ
Những bài thơ tình tuyệt vọng bơ vơ
Của một kẻ trần gian mơ tiên nữ
Anh bước lui nén nỗi niềm tâm sự
E tóc thề rắm rối bướm tương tư
E môi ngoan tàn vỡ mộng sông hồ
Làn mắt biếc đắm chìm hồn đắm đuối
Anh bước chậm ngăn lòng mình nông nổi
Và con tim nóng vội ngỏ lời yêu
Dẫu tình anh tha thiết biết bao nhiêu
Để em khỏi phải bất ngờ bối rối
Anh đã bước vào nhà em một tối
Khi tình anh mọng chín với thời gian
Dưới giàn hoa thiên lý ngập trăng vàng
Trong ngõ nhỏ không đèn nơi phố Hội
Anh đã đến bên em quì xưng tội
Em mỉm cười tha thứ kẻ ngu ngơ
Mắng yêu anh sao cứ mãi khù khờ
Kéo anh xuống trên làn môi chờ đợi…
Phan Huy MPH
*****
3- Thơ : TỎ TÌNH VỚI PHỐ (Phan Huy MPH)
Hội an hỡi em chính là nỗi nhớ
Dằn vặt ta từ thuở biết tương tư
Đã khiến ta thương nhớ mỗi từng giờ
Lòng thơ thẩn hồn dại khờ quay quắc
Hội an hỡi em là tình thứ nhất
Chữ đầu tiên ta tập viết đánh vần
Tên nước tên em ta viết bao lần
Trong cuốn vở học trò năm mẫu giáo
Hội an hỡi em là nàng công chúa
Đẹp diễm kiều tha thướt tợ tiên nga
Đôi guốc thôi, nón lá, áo bà ba
Đi giữa phố như là đang vũ khúc
Hội an hỡi em làm ta thổn thức
Khi mới vừa khôn lớn tuổi mười lăm
Ta thấy em huyền ảo dưới trăng rằm
Nằm mơ mộng bên dòng sông Hoài Nhớ
Hội an hỡi em cũng là người vợ
Đã cùng ta kết nghĩa đến muôn đời
Dù trần gian có vật đổi sao dời
Ta sẽ đến tìm em trong từng kiếp
Hội an hỡi có bao giờ em biết
Ta đau buồn u uất tháng năm qua
Trước tang thương dâu biển tại quê nhà
Nhưng đã cố dặn lòng ta bình thản
Rồi đất nước sẽ qua cơn quốc nạn
Em vẫn tình như cũ đẹp như xưa
Ta sẽ về râu tóc bạc phơ phơ
Bên em sống cho đến ngày nhắm mắt.
Phan Huy MPH