TKH - banner 01

Search

Content on this page requires a newer version of Adobe Flash Player.

Get Adobe Flash player

Visitor Counter

User Rating: 0 / 5

Star InactiveStar InactiveStar InactiveStar InactiveStar Inactive
 

 

Đám cưới Hoàng gia Anh được mệnh danh là đám cưới cổ tích giữa thế kỷ 21.

 

Đôi tân hôn ngồi trên xe tứ mã tiến vào Hoàng cung sau Thánh lễ Hôn Phối. Chàng là Bạch mã Hoàng Tử thứ thiệt, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Cô dâu mặt rạng ngời hạnh phúc, chiếc áo cưới trắng tinh khiết, ẩn hoa trên nền vải, phủ tràn lên thảm như vạt hoa cúc trắng ngát, lãng mạn thanh tao. Mấy cô bé gái theo sau, áo đầm trắng xinh, đầu đội vòng hoa như những thiên thần nhỏ. Hình ảnh đám cưới tuyệt mỹ làm tôi vô cùng ngưỡng mộ.

 

 

Thuở còn là một cô bé, tôi theo mẹ đi dự tất cả những đám cưới được mời. Lúc nào cũng vậy, mẹ con tôi chỉ là những người khách bình thường, chẳng có chút thân thích gì với gia chủ, nên không bao giờ được tham gia vào việc tổ chức đám tiệc. Thuở ấy, niềm khao khát thèm thuồng nhất của tôi là được cùng với mấy đứa trẻ khác đi sau cô dâu nâng tà áo cưới dài lê thê. Đó là nghi thức trang trọng thời bấy giờ và cũng để tà áo không... quét đất.

 

Cô bé nào cũng thích được đi sau cô dâu nâng áo. Những đứa được chọn sung sướng hoan hỉ không thua gì ... chú rể. Chúng nó được mẹ trang điểm cầu kỳ: má hồng như cái bánh cam, môi đỏ chót, mắt lấp lánh kim tuyến, tóc uốn quăn tít. Được "cấp" một chiếc áo đầm trắng mới tinh, đầu đội vòng hoa. Được theo sau cô dâu ra giữa nhà thờ, trang trọng. Vì thế, đứa nào mặt mũi cũng hỉnh lên, căng thẳng nghiêm nghị như đang thi hành một sứ vụ vô cùng trọng đại mà chỉ có chúng nó mới làm được, làm tôi rất khát khao thèm muốn.

 

Một lần, gia chủ đám cưới là bạn thân của mẹ, thấy tôi vừa tầm với mấy đứa kia nên đề nghị cho tôi cầm đuôi áo. Biết được tin này, cô bé Ngân mừng rỡ sung sướng, nôn nao mong chờ đến ngày cưới hơn cả đôi tân hôn. Nhưng cuối cùng, họ gạt tôi ra để thay vào đứa khác. Con bé này ngay từ đầu không được chọn vì quá cao lớn, không đều một lứa. Nó về nhà ăn vạ, gia đình nó là bà con ruột với nhà đám cưới nên cuối cùng nó được thay chỗ tôi. Lần đó, tôi từ chối đi đám cưới với mẹ, ở nhà khóc cho đã, để không ai nhìn thấy.

 

Đó là số mệnh. Chữ "cưới" không có duyên với tôi. Lúc nhỏ không được cầm đuôi áo cưới. Lúc lấy chồng không được mặc áo cưới cô dâu.

 

Tuổi mới lớn, tôi bồng bột nông nổi cãi lời mẹ lấy một người, vì mẹ không chấp nhận nên cuộc hôn nhân không có đám cưới, không có nghi lễ hôn phối ở Thánh Đường và ... không có niềm vui, hạnh phúc, chỉ có nỗi buồn đong đầy nước mắt.

 

Năm tháng cuồn cuộn trôi. Khi chồng qua đời, tôi mới vừa bốn mươi, tuổi như bông hoa mãn khai, mặn mòi nhất của đời người phụ nữ. Lúc còn trẻ, tôi đuối trong cả núi công việc nhà với đám con, không còn thời gian soi gương chải tóc. Tôi để mình trở thành người đàn bà luộm thuộm già cỗi, dù thỉnh thoảng vẫn bắt gặp một vài ánh mắt nhìn theo vương vấn.

 

Khi bóng hoàng hôn thời gian buông xuống, con cái đã trưởng thành, yên ổn, tôi mới thấm thía nỗi cô đơn của mình. Hình như tôi chưa biết yêu và chưa được yêu đúng nghĩa. Dù không ít mối tình "chạy" ngang qua đời, cũng chỉ như những chuyến tàu vắng, ngừng lại sân ga, không người bước xuống. Người đứng chờ vô vọng, lầm lũi trở về chốn riêng, trăm năm cô đơn ....Mỗi lần đi ngang tiệm áo cưới, tôi kín đáo ngắm nhìn, so sánh kiểu này đẹp hơn kiểu kia và…chiếc nào vừa cho mình?

 

Mùa Thu, lá run rẩy lìa cành, cuốn bay theo cơn gió, xa lìa cội cây. Vầng trăng sáng vằng vặc, lẻ loi riêng một góc trời. Mùa Thu mang gió heo may về. Khi Thu tàn, Đông đem đến giá lạnh, mưa bão. Trời lúc nào cũng rưng rưng muốn khóc, thân cây khô đứng trân mình thảm hại trong băng tuyết, buồn…

 

Mùa đông chà xát, nghiến sâu vào thân thể người, bằng những cơn đau đớn trong xương khớp, làm khó thêm giấc ngủ. Bệnh khó ngủ thì suốt bốn mùa, tôi phải uống nước hoa Cúc hằng ngày để đêm có giấc ngủ ngon. Nhưng hoa Cúc đôi khi không tác dụng. Những đêm thức trắng, miên man tự hỏi mình những câu không lời giải đáp. Có khi tôi thấy mình "muốn" cũng hơi quá. Chẳng phải tôi đã sung sướng hạnh phúc hơn nhiều người rồi sao?

 

Không có những khát khao của bản năng. Tôi chỉ ước mong một người tâm đầu ý hợp, để cùng nhau đi đến cùng trời cuối đất và cuối…đời, thưởng ngoạn thiên nhiên tươi đẹp. Một bàn tay xoa dịu những cơn đau nhức khi đông về. Một cử chỉ ân cần chăm sóc. Một bờ vai để dựa khi nỗi buồn ập đến, một nụ cười để chia xẻ niềm vui. Một vòng tay ấm áp khi thu tàn. (Ước nhiều quá làm sao có?)

 

Có lẽ ông trời cảm thấy áy náy khi lỡ tay "đưa" cái số phận quá hẩm hiu lận đận cho tôi, bèn bù đắp bằng cách ban cho chút duyên ... dzùng, có sức lôi cuốn đối với người khác, để đời tôi bớt tẻ lạnh đìu hiu. Nên tôi có nhiều bạn trai (bạn là "con trai"). Nhưng tình bạn thường không lâu bền giữa hai người khác phái.

 

Người đến với tôi chỉ là thêm chút thi vị cho cuộc sống đơn điệu hằng ngày, bên những bà vợ quá khô khan, chỉ còn biết chăm lo cho con, cháu, không thèm "đếm xỉa" đến ông chồng ... quá cũ, quá nhàm và yên tâm "ngủ khỏe" vì đã được cấp giấy sở hữu trọn đời. "Bạn trai" coi tôi như "hồng nhan tri kỷ", nên khó giữ được tình bạn thuần túy. Khi họ có dấu hiệu bất ổn, là tôi … hô biến, vì họ đều có vợ, những người đàn ông tốt hay được lãnh "án" chung thân, phụ nữ sẽ không buông ra người chồng còn....sai được của mình. Đàn ông cũng chẳng ai muốn rời bỏ mái nhà quen thuộc, dù nơi đó còn là mái ấm hay mái đã lạnh.

 

Tôi không muốn làm người tình bên lề cuộc sống của họ, chia sẻ tranh giành chút tình cảm vốn đã rất ít ỏi trong trái tim đàn ông, lấy về phần mình không được bao nhiêu mà vương mang nhiều hệ lụy.

 

Khi nghe ai đó ca bài Lý con cua : Bắt con cua mà bỏ vô trong giỏ, nó kêu chàng hỡi, nó kêu chàng ơi. Chàng đà yên phận đủ đôi, thương thân thiếp lẻ loi một mình....Buồn đứt ruột, thảm sầu gấp trăm lần nỗi cô đơn hiện tại. Vì thế, tôi tự đặt ra ''luật" cho mình: không yêu người đang có vợ.

 

Tôi có hai người bạn, tuy họ chưa "mãn hạn", nhưng ở hai nơi rất xa (an toàn).

 

Một người ở phía tây bắc, chỉ liên lạc bằng email. Những giòng email ngắn ngủi, cụt ngủn trên máy mà đem lại cho tôi niềm vui thật. Bao giờ anh cũng mở đầu: Hôm nay vui hay buồn? ''siêng'' hơn thì thêm hai chữ: Ngân ơi, hôm nay vui hay buồn? và kết thúc bằng câu: Chúc Ngân có thêm một ngày vui.

Những câu chuyện không đầu không đuôi, vu vơ lãng đãng, khi vui vẻ sôi nổi, khi rời rạc hững hờ. Lúc đùa nhây nham nhở, lúc dí dỏm pha trò. Chúng tôi chọc ghẹo nhau hồn nhiên như bạn bè thân thiết hồi còn đi học. Tôi bướng bỉnh, tinh nghịch gọi anh bằng "bạn" hoặc bằng "bác". Đáp lại, anh kính cẩn "thưa" tôi bằng "cụ", cuối cùng anh đành xuống nước kèo nài: Ngân gọi bằng anh đi, gọi bác nghe ...già lắm.

 

      Lúc buồn, tôi mail cho anh chỉ mấy chữ: Hôm nay quá buồn, lập tức anh gởi file mp3 nhiều những bản nhạc tôi yêu thích và cả chính giọng anh hát. Lúc ấy tôi chưa nói chuyện bằng điện thoại với anh, nên chưa nghe được giọng nói, nhưng tiếng hát của anh thật tuyệt vời, truyền cảm, ấm áp: Chỉ cần một cơn mưa, là vai gầy thêm nữa, cho ướt môi mềm da, chỉ cần hạt mưa sa.....

 

      Bài này tôi nghe lần đầu tiên từ anh. Nhạc Phạm Duy có tầm lan toả rộng trong xã hội, tôi là người yêu nhạc và biết rất nhiều bài của Phạm Duy, sao không biết bài này? Tôi bỗng ghiền bài hát, hay là ghiền ...tiếng hát của anh, không biết…

 

      Mỗi đêm trước khi ngủ, tôi nghe anh hát như lời thầm thì ru giấc mộng: Khi xưa em gầy gò, đi ngang qua nhà thờ, trông như con mèo khờ, chờ bàn tay nâng đỡ. Ta yêu em tình cờ, như cơn mưa đầu mùa, rơi trên sông còn chờ, làm rụng rơi cánh hồng............

 

      Ngày tháng nhân lên sự gần gũi thân thiết, khi tôi chậm trả lời thư, anh réo gọi: Ngân ơi, Ngân đâu rồi? Ngược lại, khi check mail không thấy thư anh, tôi bâng khuâng...buồn, dù ''lá thư'' chỉ ngắn ngủi vài chữ, dù tôi không phải người tình, cũng chẳng là ''Hồng nhan tri kỷ'' của anh.

 

      Lúc buồn, coi lại thư cũ, những lời tếu táo dí dỏm làm tôi bật cười, vui. Chút vô tư trong trẻo như thời áo trắng, cách biệt bởi hai phương trời, thật mà ảo....

 

      Một người ở phía tây nam.

 

      Mỗi ngày vào giờ cố định, anh phone cho tôi. Giọng anh dịu dàng nhỏ nhẹ, anh hay cười, cho tôi cảm giác anh rất hiền. Chúng tôi nói chuyện mưa nắng thời tiết, chuyện xã hội xưa nay, chuyện trên trời dưới đất, cũng là những mẩu chuyện vu vơ, không đầu không cuối, cũng là hai phương cách biệt.

 

      Anh chiụ khó lắng nghe tôi kể lể nỗi buồn. Tôi đọc bài thơ của Trần huy Phương:

 

Nếu có một ngày em cảm thấy cô đơn.
Hãy về đây dựa vai anh mà khóc.
Kể cho anh nghe chuyện đời gai góc.
Chia bớt cho anh cảm giác xót xa.
Vì anh suốt đời là một sân ga,
đón nhận vui buồn con tàu em chở đến.
Dù có một ngày con tàu em thay bến,
thì sân ga sẽ vẫn còn đây,
rồi hôm nao sầu nặng dáng em gầy,
hãy trở lại dựa vai anh mà khóc....
 

      Tiếng anh thở nhẹ.

 

- Nghe sao buồn quá! Lúc nào cần... mình cho mượn vai.

 

      Anh luôn tìm cách làm tôi vui. Anh gởi những tấm hình mấy con thú hoang dã đẹp ngộ nghĩnh. Những đoàn tàu đi trong băng tuyết, hoang vu lãng mạn. Những bức tranh vẽ sinh động như hình chụp, đẹp tuyệt vời và cả một group nhạc xưa nay, với lời nhắn: Enjoy it em nhé. Tôi có ''người yêu'' xa nửa vòng trái đất, "yêu" nhau khá lâu nhưng chưa gặp mặt. Một lần, tôi quyết định đi gặp “chàng”. Khi trở về anh hỏi thăm:

 

- Sao rồi, gặp người ấy có vui không, hạnh phúc không?

 

Tôi nhăn nhó.

 

- Chán... phèo. Đến không vui, đi không buồn, lạt lẽo vô vị.

 

Anh ngạc nhiên sửng sốt:

 

- Sao kỳ vậy, dân pilot ngày xưa lãng mạn ga lăng lắm đó, vậy mà Ngân không vui sao?

 

- Ai biết, chắc tại...già nên ổng quên hết bài bản rồi, lãng nhách.

 

Anh băn khoăn:

 

- Vậy Ngân có... buồn không?

 

Tôi đáp gọn:

 

- Không buồn,

 

- Có cần mượn... vai anh khóc cho chuyện tình lãng… nhách đó không?

 

      Anh lúng túng trong cách xưng hô với tôi, nên khi xưng ''mình'', khi xưng ''anh'' ngại ngùng. Sự ngại ngùng dễ thương.

 

      Anh quan tâm hỏi han khi tôi buồn, chọc ghẹo pha trò cho tôi vui. Càng ngày anh càng rót mật vào giọng nói, ngọt ngào trìu mến. Lần này, chính tôi là người chao đảo chứ không phải “đối tượng phía bên kia” như truớc.

 

      Anh phone cho tôi thường xuyên gần như mỗi ngày, nhưng cuối tuần thì không. Đàn ông có vợ là thế. Cuối tuần và những ngày lễ phải lui về "cố thủ" gia đình.... Vậy thôi, niềm vui vay mượn chỉ có thế, được bao nhiêu hay bấy nhiêu!...

 

      Một hôm anh bất ngờ xuất hiện, tôi kinh ngạc xen lẫn mừng vui, hỏi một câu rất... thừa:


- Sao anh lại đến đây?

 

Vẫn giọng nói đùa.

 

- Đem... vai đến cho Ngân mượn.

 

Tôi vui vẻ:

 

- Không đúng lúc rồi, em đang vui nên không cần.

 

Anh nắm tay tôi kéo ra xe.

 

- Để anh đưa Ngân đến chỗ này.

 

      Nơi đến là cánh rừng nhỏ. Ven rừng có vạt hoa Cúc trắng lóa bát ngát dưới nền trời xanh. Vài cơn gió nhẹ mơn man, làm dợn sóng trên những khóm hoa, hương Cúc hăng hăng thoảng trong gió. Tôi kinh ngạc trầm trồ:

 

- Đẹp quá, sao anh biết chỗ này?

 

- Anh trồng đó, để Ngân ra đây hái hoa về nấu uống cho dễ ngủ, thích không?

 

Tôi cảm động reo lên:

 

- Thích..., thích chứ, từ nay khỏi.... tốn tiền mua hoa khô của China

 

      Anh nhẹ vuốt ve mái tóc cụt ngủn, xơ xác phai màu của tôi, giọng chùng xuống:

 

- Vậy … em ráng chăm sóc cho nó mãi ra hoa mà dùng, anh chỉ làm được cho em bấy nhiêu thôi.

 

      Nói xong anh quay lưng lầm lũi bước. Tôi thảng thốt chạy theo với gọi. Anh cứ đi, không quay lại….

 

      Giật mình chợt tỉnh, thì ra tôi đang mơ mộng vớ vẩn. Tôi nhớ anh?! Tôi thấy lòng bất ổn!!! Tôi đang phạm “luật”của mình?!

 

      Hai anh là bạn của nhau. Chúng tôi là “mối tình tay ba” thuần khiết, vui nhộn, chia những tràng cười dòn dã cho nhau.

 

      Rồi sẽ đến lúc tôi phải chia tay hai người bạn thân thiết dễ thương này. Tình bạn giữa hai (ba) người khác phái thường không bền.

 

      Chuyến tàu dừng ở sân ga, không người bước xuống. Tôi lại trở về chốn riêng cô độc….

 

      ….Ta khác chi bến bờ hoang vắng, từng thu sang đợi mãi cánh buồm, ánh chiều tà chút nắng còn vương và mây trắng lững lờ bay mãi.

 

HT.Thanh Nga

GA, July 18 /2011

 

 

 

 

 

Add comment

Security code
Refresh

Tìm bài theo vần ABC

No articles to show.