Duyên Kiếp
Ghế trắng vắng em
Nắng chiều, một mợ móm
Tóc trắng lưng khom
Ghé ngồi bên nhai trầu bỏm bẻm
Nhổ nước đỏ loang loang trên đất
Cất tiếng cười tâm sự
Ta từng như người khi mười tám
Xưa ngồi chờ ghế trống
Không một mống người qua
Một cụ già đến ngồi bên
Mời miếng trầu cay
Mở đầu câu chuyện
Kết nên duyên
Người ấy giờ bên kia thế giới
Ta lại đến đây cầu may
Ta gặp người
Ta mời miếng trầu
Làm đầu câu chuyện
Ngày xửa ngày xưa
Ta đã ưa người
Duyên kiếp
TTD
Comments
Bài thơ dạng tự do khá độc đáo; nội dung cũng khá mơ hồ./.