Nguyệt Khuyết Treo Ngang*

Nguyệt khuyết treo ngang
là đò trăng tách bến
bến trong mây mưa gió cũng ngậm ngùi
nhắc làm gì trăng không huyền ảo nữa
giữa trần ai dung tục với buồn vui
đò trăng đưa
ta qua biên tái
đưa người xưa tách bến sang sông
ta treo mộng trên cánh buồm đã rách
có men cay bầu bạn lúc trăng xa
ta vẫn biết trăng già muôn kiếp tuổi
vẫn treo đời trên những nhánh sông mây
vẫn thả sáng dịu dàng trên lũng quạnh
vẫn ghẹo đời theo những hạt mưa bay
mưa là giọt lệ đêm nóng hổi
hay hạt sương buổi sáng lạnh tanh
vẫn lung linh trên nhánh cành nặng trĩu
nặng oan khiên của một kiếp người
*
mỗi mùa trăng
mỗi người nhìn một hướng
góc cạnh đời dung tục khác nhau xa
người bám đất còng lưng trên cố thổ
gom ánh trăng rơi tiếp lửa đèn tàn
ta vong quốc ngắm thuyền trăng treo ngược
lòng nhủ thầm sao theo kịp sông mây
để về lại tắm trên dòng sông cũ
dẫu sông xưa bến lở nước thay dòng
và quy luật đời người bất biến
một dòng sông ai tắm được hai lần
ta nhìn trăng
ngậm ngùi trăng tái ngắt
trăng nhìn ta như mặt sáp vô tri
chút biểu cảm cuối cùng đã vỡ
trăng quay nghiêng và mất hút bến chờ
ta nhìn ta giữa đêm đen tối
chỉ dật dờ ẩn hiện có như không
bầu trời đen bầu trời trống rổng
trời không trăng ta vỡ giấc mộng tàn.
*
Nguyệt khuyết treo ngang
là trăng có thật
Ánh sáng quanh ta bóng tối bất ngờ.
Túy hà
*ý Thơ như phong




Comments
Nhiều người - trong đó có tôi - nhiều ái lực với thi pháp Tuý Hà. Thơ Anh chỉ mới xuất hiện sau nầy và cũng không đều lắm nhưng Anh có một giọng điệu đặc biệt say đắm lòng người. Tứ thì vẫn nỗi đau đời, khắc khoải thương nhớ cố hương đâm ra lạc lỏng, bơ vơ, đơn độc như cây ngô đồng trơ trọi giữa đồng không mông quạnh Miền Tây nhưng từ ngữ dùng thiệt là uy nghi, ngạo nghễ, đầy khí phách, dọc ngang nào biết trên đầu có ai. Đọc Anh khó mà không liên tưởng đến Bùi Giáng, Nguyễn Tất Nhiên, nhứt là Tuệ Sỹ:
ta nhìn trăng
ngậm ngùi trăng tái ngắt
trăng nhìn ta như mặt sáp vô tri...
Và còn nhiều nữa...
Xin cảm ơn và chơn thành ngưỡng vọng./.