Sài gòn Nỗi Nhớ
nhớ Sài gòn buổi chiều mưa bất chợt
mái hiên nào anh đã đứng cùng em
cơn mưa ngắn đủ cho mình quen biết
và cho nhau một nỗi nhớ êm đềm
nhớ Sài gòn, những hàng cây bóng mát
ta chờ nhau vào những buổi tan trường
những chiếc lá bay trong chiều kỷ niệm
xuôi dòng đời như những sợi tơ vương
nhớ Sài gòn, con đường qua Chợ Cũ
một đêm nào mình đã nắm tay nhau
trăng mười tám phía bờ sông rọi lại
ánh trăng khuya lấp lánh nụ hôn đầu
nhớ Sài gòn một mình anh ngóng đợi
chuyến tàu đêm em trở lại sân ga
tàu đến chậm trong màn mưa buổi tối
mừng ôm nhau, mưa, nước mắt nhạt nhoà.
nhớ Sài gòn ngày chia tay lặng lẽ
em trở về vàng võ ánh đèn khuya
đêm chôn giấu nỗi buồn anh để lại
bánh xe lăn qua vũng nhớ đầm đìa
nhớ Sài gòn, một nửa đời ở đó
bao yêu thương xin giữ lại cho mình
từng góc phố từng con đường năm cũ
vẫn từng ngày theo gót kẻ lênh đênh.
mpd
Comments
Bài thơ mới theo thể bát ngôn, 4c x 6đoạn = 24 câu, vần cách cú. Đặc biệt không hề có chấm câu và câu đầu . Câu đầu dòng cũng không viết hoa.
Với âm hưởng trầm buồn, từ dùng chắc vững, nội dung biểu hiện cuộc tình dang dỡ, bài thơ tự tạo được chỗ đứng riêng cho mình./.