Mấy chục năm dài mới gặp nhau,
Lặng nghe em kể nỗi cơ cầu,
Quê mình từ thuở tràn binh lửa,
Tuổi mộng đời tươi bỗng héo sầu.
Em tưởng rằng ta quên cố hương?
Biệt ly ngày ấy gió mưa tuôn,
Mình đã trót sinh thời lửa loạn,
Một bước xa quê một bước buồn.
Em kinh tế mới, ta ra khơi,
Tan nát lòng nhau cuộc đổi đời,
Ngang trái có từ trong cách trở,
Ngày về ta nghĩ : Mộng mà thôi!
Nào biết em còn đợi cố nhân,
Đường ta xuôi ngược quá phong trần,
Vẫn không quên được người em nhỏ,
Đời lẻ loi buồn, lạnh chiếu chăn.
Giọng em thổn thức theo dòng lệ,
Nhắc nhớ ngày thơ, khu phố xưa,
Chiến cuộc tàn rồi đầu chớm bạc,
Tình cũng ngậm ngùi theo gió đưa.
Hoàng Yến.
Comments
Tình cũng ngậm ngùi theo gió đưa.
Cũng tại chiến tranh thôi! Chiến tranh đã tạo ra vô vàn đau thương cho con người kéo dài nhiều thế hệ!
Có dịp mấy lượt qua cầu Hiền Lương và cầu Sông Gianh, lần nào lòng cũng đau như xé.
Bài thơ hay. Giá như trong đoạn 2, từ 2, câu 3 được đổi thành từ bằng thì hay biết mấy!