Em, mùa Xuân hoa rừng nở rộ
 Cây bàng lang trổ nhánh nghê thường
 Ta mường tượng ngày xưa đâu đó
 Áo ai bay đẹp ngát phố phường
Em, mùa Hạ nắng vàng rực rỡ
 Cây phượng hồng gợi nhớ vu vơ
 Nhớ Nam Giao tóc cài guốc mộc
 Bờ sông Hương mắt ướt đợi chờ
Em, mùa Thu tình thơ nhã nhạc
 Vạc kêu sương lỡ nhịp trăm năm
 Mây bạc ngàn lang thang gọi gió
 Lá vàng rơi ngập lối đi, về
Em, mùa Đông lạnh hồn thức giả
 Tuyết sợi buồn trắng xóa không gian
 Đồi thông đứng chênh vênh dốc đá
 Người xa Người…buốt giá con tim! 
Em Bốn Mùa Xuân Hạ Thu Đông
 Ta mắc cạn giữa vô thường cõi thế
 Một mai kia đất trời thôi trăn trở
 Chào em ta đi…nhẹ gót phiêu bồng…
 
 
Kim Thành
 May 2018
 
         
											
	 
					 
					 
					 
					 
					 
					 
					 
					 
					 
					 
					 
					 
					 
					 
					 
					 
					 
					



Comments
Sự so sánh thật ý nhị, kín đáo mà đầy triết lý đáng yêu làm sao!
Xin có lời tán dương tác giả./.