Một thoáng em về trong trí tôi
Dư hương thưở nọ lắm bồi hồi
Lao xao kỷ niệm lên màu mắt
Rộn rã reo hò chết mất thôi
Bốn chín năm qua đã ở đâu
Từ khi đã vội bước qua cầu
Xe hoa xác pháo màu hồng ấy
Đã phải cho em giấu nén đau
Phương nào cuộc sống của riêng em
Xứ Vĩnh miền Tây gợi nhớ thêm
Cứ tưởng rằng anh làm rễ quý
Ngờ đâu ước mộng chỉ môi thèm .
Nguyễn Trãi
Comments
Biết bao cuộc tình-học-trò sớm vỡ tan chỉ vì em sớm sang ngang. Có thể là em lỡ bước nhưng em phải sang ngang cho kịp chuyến đò-đời.
Đã 40,50 năm hay lâu hơn nữa xa tít tuổi học trò chắc ai cũng có - ít nhứt một lần - dang dỡ như Nhà thơ.
Đọc Giờ Em Ở Đâu khiến ta nhớ lại một kỷ niệm nào đó của thời xa vắng mờ mịt buổi hồng./.