Cố nén mãi, cũng khôn cầm nước mắt
Dấu mặt vào tay, uất nghẹn trong lòng
“Giã biệt Sài Gòn”. Bật tung tiếng khóc!
Khi con tàu lướt gió, vượt không trung
Ngày ly xứ vừa tròn hai mươi tuổi
Trắng tay không - hành lý bước vào đời -
Ngơ ngác quê người, rưng rưng tiếc nuối
những êm đềm, mộng tưởng đã xa xôi
Giờ chấp nhận nơi này - quê hương mới
Qua bao năm, đất lạ vẫn ngậm ngùi
Mỗi Tháng Tư, sinh nhật về tiếp nối
Thêm một ngày - nước mắt lặng thầm rơi
Sài Gòn - Tháng Tư, chập chùng kỷ niệm
Chẳng thể xóa nhòa, chẳng thể phai phôi!
Gửi nỗi niềm vào những giòng thơ nhỏ
Sài Gòn - Tháng Tư, nhớ mãi, trọn đời…
Bảo Trân
4/10
Comments
Anh đi anh nhớ quê nhà,
Nhớ canh rau muống, nhớ cà dầm tương.
Ước mơ nỗi nhớ nầy còn đọng lại lâu dài trong tâm tư Nhà thơ và lưu truyền lại con cháu đời sau./.