An Ủi
Có những lúc, mẹ đang ngồi, một mình
Chợt cảm nhận, nỗi cô đơn vây bủa
Khi tổ chim, không còn cần thiết nữa
Bầy chim non, đã chấp cánh, bay rồi
Cả cuộc đời, sống vì bởi con thôi
Nhưng khôn lớn, con không quay nhìn lại
Mẹ âu lo, dõi theo từng khôn dại
Con vào đời, mong được vững vàng hơn
Chim bay rồi chẳng màng chuyện nghĩa ơn
Nương gió lộng trời cao, bay cao mãi
Quên chiếc tổ, chim mớm mồi, vương vãi
Như đất trời, lạnh nhạt với thời gian
Tóc còn xanh, lăn lộn với lo toan
Lòng đầy ắp, tiếng cười cùng con trẻ
Bao vất vả, bào mòn dần sức khỏe
Tóc bạc dần, con cũng bạc, tình thương
Cứ ngỡ già, rồi cũng được tựa nương
Giờ mới hiểu, đời con là riêng biệt
Con cũng bận, bù đầu vào công việc
Đứng bên lề, mẹ ngơ ngác....thì ra
Sống cả đời, trên quê của người ta
Ai cũng bảo, ở xứ này nó vậy
Đành an ủi, kiếp người đâu là mấy
Cứ cho đi, có đòi lại bao giờ
Vân Hà