TKH - banner 02

Search

Content on this page requires a newer version of Adobe Flash Player.

Get Adobe Flash player

Visitor Counter

User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active
 

Tuần Trăng Mật Máu (Tr.Đọc & Tr.Ngắn)

*****

A - Truyện Đọc : TUẦN TRĂNG MẬT MÁU (Lưu Phương Lan)

- Tác giả: Lưu Phương Lan

- Giọng đọc: Kiều Loan và Chân Như

- Hình ảnh: internet

4977 1 TuanTrgMatMauLPLan

~oOo~

B- Truyện Ngắn : TUẦN TRĂNG MẬT MÁU (Lưu Phương Lan)

4977 2 TuanTrgMatMauLPLan

       Buổi trưa, bãi biển vắng hoe không một bóng người.  Trường ngồi trên cái ghế xếp kê dưới gốc một cây dừa, ngó mông ra ngoài khơi.  Bầu trời trong vắt, vài giải mây trắng trôi lững lờ, ngoài xa biển xanh một màu xanh bát ngát, từng lượn sóng nhỏ xô vào bờ tung bọt trắng xoá.  Gió rì rào làm lả ngọn những cây dừa trồng từng hàng thẳng tắp trên bờ.  Vài cánh chim biển bay lượn, cánh trắng in trên nền trời xanh lơ... Tất cả tạo thành một bức tranh sống động, tuyệt đẹp.  Trường nghĩ mình và Mai thật sáng suốt đã chọn nơi này để hưởng tuần trăng mật, thật là một nơi lý tưởng.

       Trường và Mai là đôi vợ chồng mới cưới, họ thật xứng đôi vừa lứa về tất cả mọi phương diện.  Trường 30 tuổi, cao lớn đẹp trai, làm kiến trúc sư cho một hãng thầu xây cất.  Mai 24 tuổi, mảnh mai, xinh đẹp, hiện là giáo sư của một trường nữ trung học bên Gia Định.  Họ yêu nhau dòng dã bốn năm trời rồi mới làm đám cưới, sau nhiều lần tranh đấu gay go vì sự quyết liệt phản đối của gia đình Trường.  Sự phản đối không phải do vấn đề môn đăng hộ đối của hai bên gia đình.  Thật vậy, gia đình Mai giàu có, cha nàng là một công chức cao cấp dương thời, sánh với ông Hải, cha Trường là một luật sư tăm tiếng, như vậy là xứng quá rồi còn gì.  Nhưng chỉ có một chi tiết mà cha mẹ Trường cho rằng rất quan trọng, đó là tướng mạo của Mai có nhiều điểm xấu: đôi mắt sắc, gò má cao, lại có một nốt ruồi khá lớn nằm ngay đuôi mắt bên phải.  Theo tướng số thì đó là tướng sát phu, cộng thêm đôi chân mày mỏng hơi xếch và sắc mặt hồng hồng là tướng hồng nhan bạc mệnh, thì ngay chính Mai cũng không thể thọ.  So tuổi hai người: Mai tuổi Dần, Trường tuổi Thân là khắc tuổi vì "Dần, Thân, Tỵ, Hợi tứ hành xung" vợ chồng không thể chung sống lâu dài.

Gia đình Trường chỉ có mình chàng là con trai nên lo lắm, nhất định phản đối không cho chàng cưới Mai.  Bà Hải nói:

          - Con gái đẹp thiếu gì, con lấy ai cũng được, nhất thiết gì phải cưới cô Mai?  Cô ta có tướng sát phu, con mà làm chồng cô ta thì sẽ chết sớm.  Cha mẹ chỉ có một mình con...

Trường chỉ cười và nói đùa:

          - Thời buổi này mà mẹ còn tin tướng số và tử vi?  Ai bịa ra những tuổi con chuột, con mèo mà lại không có tuổi con chim, con cá?  Hừm, mẹ à, con nhất định không nhận cái tuổi con khỉ đâu, trông con đâu có giống khỉ tí nào?  Còn Mai thì chẳng có tí dáng dấp nào của cọp cả, nàng dịu dàng, hiền lành như một con nai.  Con yêu nàng lắm, nhất quyết không lấy ai khác.

Ngon ngọt không xong, ông bà Hải đe doạ sẽ cúp phần gia tài của Trường.  Nhưng chàng vẫn cương quyết:

          - Ba mẹ cứ đem cúng hết cho các hội thiện đi.  Con sẽ bỏ học để đi làm, Mai yêu con không phải vì địa vị hay bằng cấp đâu.  Trước sau gì con cũng sẽ lấy nàng làm vợ, ba mẹ bằng lòng thì đám cưới rỡ ràng, đẹp mặt cả hai bên, nếu không, tụi con vẫn cứ làm hôn thú rồi sẽ đi tỉnh khác để sinh sống.  Con lớn khôn rồi, đâu còn vị thành niên, cha mẹ không nên cấm đoán.

       Ông bà Hải giận lắm, nhưng đành nhượng bộ vì biết tính Trường hễ nói là làm, để nó tự do sống chung mà không làm đám cưới, như vậy đâu còn mặt mũi nào ngó bà con họ hàng, mà số phận có đổi được đâu?  Cực chẳng đã, ông bà  đành phải miễn  cưỡng chấp nhận cuộc hôn nhân đó.  Một đám cưới đơn giản được tổ chức giữa hai họ, và bây giờ hai vợ chồng đang đi hưởng tuần trăng mật.  Mai bàn:

          - Chúng mình nên chọn một nơi vắng vẻ, xa hẳn những ồn ào của đô thị, anh bằng lòng không?

       Trường gật đầu, họ bàn luận và sau cùng đồng ý chọn Nha Trang, một thành phố có biển, vừa cổ kính, vừa nên thơ.  Nhất định sống với thiên nhiên, hai vợ chồng không ở khách sạn, họ tìm thuê được một căn nhà nhỏ trong một xóm chài, nơi bãi biển vắng người.  Chủ căn nhà là một bà goá, có người con trai làm nghề đi biển, hay vắng nhà luôn, có khi cả tháng mới về một vài ngày.  Bà mẹ ở gian phía sau, gian trước cho thuê, có lối đi riêng, hai vợ chồng cảm thấy vô cùng thoải mái.

       Sáng nay, họ ra bãi từ lúc mặt trời mới lên cao bằng con sào, đi dạo trong rừng thông rồi nô đùa với sóng biển chán chê, họ lên bờ nghỉ ngơi.  Tới khi mặt trời vừa đứng bóng, Mai mới trở về căn nhà thuê ở gần đó để sửa soạn bữa ăn trưa.

       Trường còn ngồi lại ngoài bãi, ngắm cảnh chán, chàng giở cuốn sách đem theo ra đọc rồi thiu thiu ngủ.  Được một lát, chàng giật mình tỉnh dậy nhìn đồng hồ thấy đã gần 1 giờ trưa, giờ này Mai đang chờ cơm chàng tại nhà.  Thường ngày họ ăn trưa vào khoảng 12 giờ rưỡi, hôm nay như vậy là trễ rồi đó, chắc Mai đang sốt ruột, sáng nay nàng vừa mua được một mớ cá thật tươi, không hiểu nàng sẽ nấu món gì?  Trường đứng ngay dậy, cảm thấy kiến bò bụng lắm rồi, gió biển làm người ta mau đói.

       Khi Trường gấp xong cái ghế, vừa mới dợm cất bước, thì ngay trước mặt chàng, chỉ cách độ vài chục thước, bỗng xuất hiện hai mẹ con người đàn bà đang đi ngược về phía chàng.  Có một vẻ gì là lạ nơi người mẹ khiến chàng không thể nào rời mắt.  Họ tiến về phía chàng gần hơn, gần hơn nữa, tới khi Trường có thể nhìn rõ mặt, đó là một khuôn mặt xa lạ, chưa từng gặp bao giờ.  Bất thình lình người đàn bà ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt chàng. Trường rùng mình, khi bắt gặp ánh mắt u ẩn buồn não nuột, một ánh mắt tuyệt vọng thê thảm, một ánh mắt như không có hồn.  Bà ta bước đi nghiêng ngả như người say rượu, bộ quần áo màu nâu bạc phếch có hai miếng vá vai.  Trên tay bà ta, một đứa bé chừng hơn một tuổi đang khóc nhề nhệ khan cả cổ, tiếng nó nghe khao khao không giống tiếng người.  Ái ngại, Trường hỏi:

4977 3 TuanTrgMatMauLPLan

          - Này bà!  Trông bà không được khoẻ, có cần tôi giúp gì không?

Bà ta im lặng không trả lời, Trường nói tiếp:

          - Cháu bé có vẻ đói đấy, bà cho nó bú đi!

       Bà ta có vẻ không nghe tiếng chàng, cứ làm thinh đi tiếp, bà ta bế con đi thẳng ra biển… Tới mé nước, Trường nghĩ bà ta sẽ dừng lại, nhưng không, bà ta cứ lầm lũi tiến tới, bà bước đi như một người vô thức, một người đang mộng du.  Bà vẫn bước tới, nước ngập tới chân, rồi tới đùi, bà ta vẫn không dừng lại.  Trường hoảng lên khi thấy một lượn sóng lớn đang xô tới, nếu không vào bờ ngay, có thể bị sóng cuốn ra khơi, chàng hét lớn:

          - Chỗ đó nguy hiểm, quay lại ngay!

       Để trả lời, bà ta càng tiến tới nhanh hơn, sóng làm bà ta loạng quạng đứng không vững, bà té xuống rồi lại đứng dậy đi tiếp.  Trường hốt hoảng, vừa chạy tới vừa la lớn:

          - Định tự tử hay sao?  Sóng lớn lắm, không ra được đâu, vô bờ đi!

       Khi Trường chỉ còn cách mẹ con bà ta độ vài sải tay, bà ta bỗng dừng lại, quay đầu nhìn chàng, miệng mấp máy nói gì đó, Trường cố chú ý nhưng không nghe được tiếng nào cả. Bỗng bà ta dơ tay chỉ lên trời,Trường nhìn theo chỉ thấy nền trời xanh lơ có vài cụm mây trắng, xa xa vài cánh chim hải âu đang bay lượn.  Ngơ ngác không hiểu gì cả, Trường quay lại toan hỏi cho rõ, thì bỗng rợn người không thấy hai mẹ con bà ta đâu nữa.  Họ đã biến mất, trước mặt chàng là bãi cát vàng chạy dài, và sau lưng chàng là biển xanh rập rờn những sóng…

       Lần thứ nhất trong đời, Trường kinh sợ, mọc gai ốc khắp người, chàng đứng chết trân, nhìn một cụm rong biển màu nâu giống như bộ quần áo của bà ta đang dập dềnh theo sóng lượn quanh vài vòng rồi bị sóng cuốn ra khơi, biến mất.  Một con chim biển bỗng cất tiếng kêu oang oác ngay trên đầu, làm Trường sực tỉnh, chàng phát lên chạy.  Không hiểu gió biển lạnh hay sợ hãi làm chàng run lên cầm cập, Trường vừa chạy vừa kêu lạc cả giọng:

          - Mai!  Anh vừa gặp ma.   Mai.. Mai… em đâu rồi? 

       Vừa lúc đó Mai cũng đang đi tìm chàng.  Từ xa, nàng thấy chồng ngã xuống rồi lại đứng lên chạy tiếp, rồi lại ngã… Không hiểu chuyện gì, nàng hốt hoảng chạy tới dìu chồng đứng lên.  Trường thở hổn hển, mặt chàng trắng bệch không còn chút máu.  Mai lo sợ hỏi:

          - Anh làm sao thế?

          - Em sẽ không tin anh đâu.  Mai!  Em sẽ không tin những gì anh sắp kể với em…

          - Cử chỉ của anh có vẻ như người vừa nhìn thấy ma.

          - Em đoán đúng, anh vừa gặp ma.

Trường kể cho vợ nghe mọi việc xảy ra và kết luận:

          - Bà ta bế con đi thẳng ra biển như có ý định tự tử.  Khi anh chạy tới, bà ta quay lại nhìn anh, nói gì đó anh nghe không rõ, bà ta trỏ tay lên trời, anh nhìn theo nhưng chẳng thấy gì cả.  Khi anh quay lại, bà ta đã biến mất.

Mai thở phào:

          - Tưởng gì chứ chỉ có thế, em nghĩ bà ta đưa con ra biển tắm mát, thế rồi trong khi anh mải nhìn trời nhìn đất, bà ta ra về, chỉ giản dị có thế.  Thôi mình đi ăn, mặt trời đứng bóng rồi đó, hôm nay em làm món cá hấp ngon lắm.

       Trường gật đầu âu yếm khóa tay vợ, hai vợ chồng cùng đi về nhà.  Tuy Trường cố tin lời vợ, nhưng những ám ảnh cứ theo đuổi chàng mãi, chàng quyết tâm phải tìm hiểu.  Buổi trưa hôm sau, chờ cho Mai đi ngủ rồi Trường mới xuống nhà sau tìm gặp chủ nhà, một bà goá đã già:

          - Bà Tám, bà có biết tất cả những người ở vùng này?

          - Dĩ nhiên! vì gia đình tôi ở đây đã mấy đời rồi, ông hỏi thăm ai?

Trường ngần ngừ một lúc rồi mới chậm rãi đáp:

          - Thật ra tôi cũng không biết phải nói với bà như thế nào, bởi vì có hỏi chắc bà cũng không biết, bà đâu có quen với người ở cõi âm?

          - Ông nói cái gì thế?

          - Tôi hỏi về hai mẹ con, người đàn bà và đứa bé.  Họ có một vẻ gì lạ lắm, tôi không tin họ là người thường.

Chàng kể cho bà lão nghe chuyện xảy ra hôm qua, và quả quyết rằng chàng không có trông lầm.  Bà Tám hỏi:

          - Tả cho tôi nghe hình dáng người đàn bà đó như thế nào?

          - Bà ta trông còn trẻ, chắc chưa tới 30, da ngăm đen, búi tóc, mắt một mí và có một nốt ruồi khá lớn ở trên má, gần cánh mũi phải.  Đứa bé trai chừng hơn một tuổi, trốc đầu…

Bà Tám thở dài:

          - Đúng hai mẹ con cô Bảy Nhiên rồi.  Bảy, tám năm về trước, hai vợ chồng cô ta từ miền U Minh tới đây làm nghề chài.  Nhà chỉ có hai vợ chồng, họ đến ở vùng này đâu chừng ba năm thì sanh được một đứa con trai.  Đời sống cơ cực lắm, một lần anh chồng ra khơi rồi biệt tích luôn.  Trận bão đó lớn lắm, nhận chìm luôn cả người lẫn ghe.  Không tìm được xác chồng, chị vợ đau khổ gần như điên cuồng, một buổi trưa bế con lên chiếc ghe nhỏ, ra khơi tìm chồng.  Cô ta đi luôn không bao giờ trở lại.  Vài hôm sau, xác hai mẹ con nổi lên, tấp vào ghềnh đá, dân làng thương xót, vớt lên đem chôn ở dưới chân núi.  Cái chết oan uổng và nỗi ẩn ức làm linh hồn hai mẹ con không thể siêu thoát, từ đó họ hay hiện ra để báo trước những tai nạn.  Hôm ông nhà tôi mất cũng vậy, ông nhìn thấy hai mẹ con cô Bảy mấy hôm trước khi đi biển, kỳ đó ông lặn xuống gỡ lưới thì bị cá mập táp mất một giò, chở đi nhà thương mấy hôm sau thì chết.  Người quanh vùng này không ai lạ gì hồn ma cô Bảy, dân chài lập miếu thờ, họ thường làm lễ cúng kiến vong hồn hai mẹ con để cầu may trước khi ra khơi, cô Bảy thiêng lắm.

Ngưng một chút để nhìn chăm chú vào mặt Trường, bà Tám mới nói tiếp:

          - Bà ta chỉ hiện ra để báo trước tai nạn mà thôi.  Giờ đứng bóng và buổi xế chiều là giờ ma quỷ hay hiện hình, ông không có trông nhầm đâu.

Lòng bán tín bán nghi, nhưng Trường không nói gì cho vợ biết cả, chàng  tự nhủ thời buổi khoa học này làm gì có chuyện lạ thế, tin làm gì những lời đồn đại.  Hãy quên đi, đừng để câu chuyện ám ảnh mãi, mất vui.

        Mấy hôm sau, một ngày trời u ám như sắp có mưa, sợ ra biển lạnh, hai vợ chồng rủ nhau đi xem tháp Bà, một di tích lịch sử.  Nơi đây hàng trăm năm về trước, cả một dân tộc với nền văn minh tháp cổ đã bị xóa nhoà, giờ chỉ còn lại những di tích cổ xưa và những huyền thoại trong dân gian.  Dạo đó, miền này còn hoang vu lắm vì có ít người lui tới.  Hai vợ chồng đi trên một con đường nhỏ không tên, cảnh vật thật yên lặng, không có tiếng động cơ của xe hơi hay xe gắn máy, không cả tiếng người.  Họ vẫy một cái xe ngựa đang đi tới, nhờ người đánh xe đưa tới một nơi nào có bán đồ kỷ niệm.  Bác đánh xe hỏi:

          - Ông bà có thích xem đồ cổ không?  Tôi sẽ đưa ông bà đến một tiệm bán đồ của người Chàm, nơi đó có nhiều món đồ lạ mắt, đủ thứ. từ cái vòng đeo tay, cái xà rông đến những quyển sách viết bằng tiếng Hời, những món trang sức bằng ngà voi v..v..  Nhưng trời về chiều rồi đấy, ông bà có muốn về nhà hay vẫn giữ ý định đi chơi?

Trường khoát tay:

          - Chúng tôi nhất định lang thang cả ngày hôm nay, bác cứ đưa chúng tôi tới đó.

4977 3a TuanTrgMatMauLPLan

        Chiếc xe ngựa đưa hai vợ chồng tới trước cửa một ngôi nhà gỗ rộng rãi nhưng lụp xụp, nằm trơ trọi giữa một khu hoang vắng, không có hàng xóm chung quanh.  Khi hai vợ chồng xuống xe, bác đánh xe ngựa lại dặn thêm:

          - Thật ra đây không phải là một cửa tiệm, và người chủ nhà cũng không sống bằng nghề này, hoạ hoằn lắm mới có một người khách, và ông ta tính giá đắt lắm.  Nhưng nếu ông bà thích tìm một món đồ lạ thì không đâu bằng ở đây, chủ nhân lại rất hiếu khách.

          - Được, cám ơn bác.

       Trả tiền cho người đánh xe thật hậu hĩ, hẹn hai giờ sau trở lại đón, hai vợ chồng đi vào ngôi nhà gỗ.  Chủ nhà thân hành ra đón, mời vào rồi gọi vợ con ra chào.  Họ đều là người Chàm, nhưng sống lâu đời ở đây nên nói tiếng Việt rất rành.  Người con gái cũng phải trên 50 tuổi, vừa câm vừa điếc, trông to khoẻ như đàn ông, còn ông bà chủ nhà thì già lắm, có lẽ già gần bằng những món đồ cổ của họ.

        Trường liếc mắt nhìn quanh một lượt để quan sát.  Trong nhà trang trí sơ sài. hai cái giường bằng tre già đã lên nước bóng, một cái tủ thật lớn, chắc để chứa quần áo của cả nhà, một bộ bàn ghế bằng mây, lỏng chỏng vài ba cái ghế gỗ, còn những món đồ để bán thì treo tứ tung khắp nhà.  Ông chủ nhà chỉ từng món, giới thiệu với khách, lịch sử từng món hàng.  Cũng chẳng có gì nhiều: vài chiếc khăn đội đầu, những vòng đeo tay, mấy bộ xà tích bằng bạc, những đôi hài thêu rồng phượng, nét thêu rất tinh xảo, chắc là của các cô công chúa thời xưa, những bộ quần áo của người Chàm, những món đồ trang sức bằng ngà voi hoặc nanh cọp, vài cái đồng hồ quả lắc kiểu rất xưa, hai cây đàn tì bà đẽo tay, những cái sáo bằng trúc có chạm trổ, một ít đồ đồi mồI, và vài bộ xương thú vật thời xưa…

Trong khi Mai đang chăm chú xăm soi một bộ đồ uống trà bằng gỗ mun,

thì người chủ nhà nói với Trường:

          - Tôi còn một số những sách cũ, có cuốn có từ cả trăm năm nay, nét chữ tuy mờ nhưng còn đọc được, một cái đàn tranh rất cổ bằng gỗ cẩm lai, chạm xà cừ, và một cây đàn vĩ cầm từ thế kỷ 18, dây đàn làm bằng lông đuôi con ngựa.  Ông có muốn xem không?

Vốn là người ưa sưu tầm sách quí, nghe thấy thế, Trường vội chụp ngay lấy cơ hội, hỏi săn hỏi đón:

          - Muốn chứ, nhưng ở đâu sao tôi không thấy?

Vừa nói chàng vừa nhìn quanh tìm kiếm.  Biết ý, ông già bảo:

          - Làm gì có ở đây mà ông tìm?  Những thứ đó tôi để cả ở dưới hầm sâu dưới kia.

          - Nhà có hầm à?  Tôi xuống xem được không?

Ông lão gật đầu:

          - Được chứ, ít có người thích sách cũ như ông nên không có ai đòi xuống đó xem cả, nhất là ở dưới hầm tối tăm và sách cũ có nhiều cuốn đã mục.

Ngưng một lúc, ông lão có vẻ ngần ngại:

          - Tôi chẳng tiếc gì, nhưng bây giờ tối rồi, ở dưới đó lạnh lắm đấy.

          - Không sao, tôi có đem theo áo len đây.

          - Vậy thì được, mời ông đi theo tôi.

Trường quay sang dặn vợ:

          - Em ở đây một lát, chọn món đồ em thích.  Anh xuống dưới kia coi sách.

        Mai gật đầu, nàng đang mặc cả tiền nong với bà chủ nhà, Trường đi theo ông già ra nhà sau.  Đây là gian nhà dùng để làm bếp, một góc chứa đầy củi khô, kế bên là một cái chạn để thức ăn, kê trên bốn cái bát đựng dầu hôi để ngăn kiến.  Góc đối diện là hai cái bếp trông giống như hai cái kiềng ba chân, lòng bếp đầy tro than.  Giữa phòng có một cái nắp hầm to tướng làm bằng một mảnh gỗ dầy hình vuông, được khoá bằng một cái ổ khoá cũng to tướng.  Hai người theo nhau đi tới, ông chủ nhà cẩn thận mở khóa, nâng nắp hầm lên rồi nhanh nhẹn đi trước, dắt Trường bước xuống những bậc thang tối đen dẫn xuống dưới sâu.  Ông già dùng diêm quẹt châm sáng một cây đèn bão rồi đưa cho Trường, nói:

          - Ông cầm lấy cái này, ở dưới hầm không có đèn đóm gì đâu.

Trường cầm cây đèn dơ lên xoi, dưới ánh sáng lờ mờ, chàng thấy cơ man nào là sách, chao ôi sách ở đâu mà nhiều thế?  Vui mừng được đáp trúng sở thích, chàng quay sang ông già Chàm:

          - Tôi ở đây bao lâu tùy thích chứ, bác?

          - Tuỳ ông, nhưng muộn rồi đấy, ông bà chưa ăn cơm chiều mà?

          - Chúng tôi ăn lúc nào cũng được, không sao cả.  Ít khi tôi có dịp được xem nhiều sách cũ như thế này.

          - Nếu vậy ông cứ tự nhiên ở lâu chừng nào tùy ý.  Tôi đưa cho ông chìa khoá, khi lên, ông nhớ khoá nắp hầm, và đưa chìa khoá cho bà lão nhà tôi.  Bây giờ tôi phải xuống phố có chút việc.

        Nói xong ông già đi trở lên.  Một mình Trường ở trong căn hầm sâu dưới đất.  Chàng liếc mắt ngó sơ, căn hầm trông giống như một căn phòng rộng, cuối phòng là một loạt những mắc áo treo những bộ quần áo đi săn, mấy tấm da thú và rất nhiều quần áo của phụ nữ thời xưa.  Giữa phòng bày một bộ salon bằng gỗ cẩm lai khảm xà cừ, mặt bàn có nhiều chỗ sứt mẻ, và một cái ghế đã gãy chân.

        Góc bên phải, trên tấm chiếu làm bằng cói màu xanh lục mà thời gian đã làm cho bạc màu, có kê một cái bàn nhỏ bằng gỗ mun, trên để một cây đàn tranh to lớn khác thường, dây đàn giăng đầy màng nhện.  Một cái ghế tròn không có lưng tựa, được đút sâu dưới gầm bàn.  Bên trái cây đàn tranh là một cái giá để đựng những bản nhạc, nhưng bây giờ cái giá đang để trống, không có tờ nhạc nào cả.  Dưới chân cái giá, để dựa một cây vĩ cầm bằng gỗ màu đỏ, hình dáng rất thô và cũng phủ đầy màng nhện.

        Đối diện phía bên kia, là góc trái, có kê một cái tủ bằng gỗ lim trông có vẻ nặng nề.  Tủ rất lớn, nhưng bên trong hai cánh tủ mở toang, tủ gần như trống rỗng, chỉ chứa lỏng chỏng vài cái lọ lục bình, mấy cái đĩa bằng sứ, một cây súng săn đã sét rỉ, một đôi giầy cao cổ bằng da đã rạn nứt, và mấy cái nồi bằng đồng đỏ, nhiều chỗ đã xạm đen.  Kế bên cái tủ là một cái hòm nhỏ đóng kín, không biết bên trong đựng gì, nắp hòm vắt một bộ quần áo của người Chàm xanh đỏ nhiều màu, nhưng đã bạc phếch và phủ đầy bụi.  Còn lại là sách, để thành từng chồng hoặc rải rác khắp nơi, không theo một thứ tự nào cả.

        Trường cầm lên một cuốn, phủi bụi rồi mở ra xem, sách viết bằng thứ tiếng gì lạ hoắc, và có nhiều hình vẽ các vua chúa thời xưa.  Trường mở một cuốn sách bìa mạ vàng, cuốn này viết bằng cổ ngữ Hy lạp, một án mạng, một chuyện tình tan vỡ gì đó, chàng đoán thế vì nơi trang cuối có một bức tranh vẽ một cặp vợ chồng nằm chết bên nhau, người vợ ngực đẫm máu, mắt còn mở trừng trừng.  Trường hơi rợn người vì đôi mắt như có hồn đang nhìn chàng chăm chăm.  Bỗng chàng cảm thấy căn hầm sao lạnh quá, không phải cái lạnh của thời tiết, mà là cái lạnh ma quái.  Trường chợt có cảm giác như có nguời nào đó cũng đang ở trong hầm, và đang quan sát chàng.

        Trường chưa từng có cảm giác như thế này bao giờ, trong một phút chàng có ý định quay trở lên, nhưng rồi chàng lại tự nhủ chắc mình chỉ tưởng tượng, chứ căn hầm nào mà chẳng lạnh và ẩm thấp vì ở sâu dưới đất.  Để tự trấn tĩnh, chàng huýt sáo vài câu, nhưng thình lình chàng im bặt lập tức vì mơ hồ như vừa nghe có tiếng đàn tranh thánh thót vang lên.  Thoạt đầu chàng nghĩ đó là tiếng nhạc từ trong cái radio từ nhà trên vọng xuống, nhưng chàng lại tự gạt đi, nhà trên ở xa, cách một tầng đất dầy, tiếng động không thể nào vọng xuống tới đây được.  Như để trả lời chàng, tiếng đàn trở nên lớn hơn, lần này lại có cả tiếng vĩ cầm hoà theo, nó vang lên ở ngay phía bên phải của chàng, là nơi có để cây đàn tranh cổ và cây đàn vĩ cầm từ thế kỷ 18, như ông chủ nhà giới thiệu.

        Trường quay ngay lại, chàng rợn tóc gáy, trên cái chiếu cói, một người con gái xuất hiện ở đó tự bao giờ, ngồi xoay lưng lại phía chàng, đang dạo đàn chăm chú.  Tuy không nhìn rõ mặt, nhưng Trường đoán cô ta còn trẻ lắm, mái tóc buông dài tới lưng, một cái khăn voan choàng qua vai, cái áo dài màu tím trang nhã tỏ ra cô nàng rất biết cách ăn diện.  Cô ta ngồi trên cái ghế tròn lúc này đã được kéo ra khỏi gầm bàn, tay đưa thoăn thoắt trên những giây đàn.  Đứng chết trân không dám cử động một lúc, rồi thu hết can đảm, chàng hỏi lớn:

4977 4 TuantrgMatMau.Png

          - Cô là ai?  Cô xuống đây hồi nào, sao tôi không thấy?

        Tiếng đàn ngưng bặt, người thiếu nữ không trả lời, nhưng đứng dậy, từ từ quay mặt về phía chàng.  Trường giật mình, khuôn mặt cô ta trông quen quá, à phải rồi, từa tựa như Mai, vợ chàng, nhưng là một khuôn mặt trắng bệch của xác chết.  Nàng quay qua phía trái, nơi để cái giá nhạc.  Trường nhìn theo và lại rợn người lên lần nữa, một người đàn ông đã đứng đó tự lúc nào, mặc bộ complet màu xám, đang cầm trên tay một cái ly giống như ly rượu, tay kia cầm cây đàn vĩ cầm.  Trường nhìn chăm chú,và hết hồn khi thấy cái ly chứa một chất lỏng gì màu đỏ, không phải là màu đỏ của rượu chát, mà là màu đỏ của máu tươi, máu dính cả trên mép của người đàn ông và đang nhỏ giọt xuống cằm, mùi tanh tưởi xông vào mũi làm chàng lợm giọng.

        Trường hét lên khiếp đảm khi hai người cùng quay lại, ngó thẳng vào mặt chàng.  Khuôn mặt người đàn ông tối om, một tiếng cười lạnh rít qua hàm răng.  Trường sợ hãi lùi dần, lùi dần tới khi đụng vách hầm thì đứng im chịu trận.  Chợt nhớ là trong tay còn đang cầm cuốn sách dầy, chàng thu hết can đảm ném thật mạnh cuốn sách về phía hai người nọ.  Quyển sách lao vút đi, trúng vào bàn tay đang cầm ly rượu của người đàn ông.  Chỉ nghe choang một tiếng, cái ly vỡ tan, máu bắn tung toé khắp mặt mũi, quần áo của hai người, rơi cả xuống chiếu làm đỏ loang một mảng.

        Rồi "bùng" một tiếng nổ lớn, ánh sáng loé lên, lửa tràn lan khắp phòng.  Nhưng chỉ một giây rồi tắt ngấm,  hình ảnh cuối cùng mà Trường trông thấy là cặp vợ chồng nọ ngã gục lên nhau, rồi tất cả biến mất cùng với lửa.  Cây đèn bão trong tay chàng cũng tắt phụt, căn hầm tối om.

        Hoảng kinh hồn vía,Trường cố định thần nhảy mỗi bước ba, bốn bậc thang và chỉ một thoáng, chàng leo hết cái thang, dở nắp hầm chui lên, một luồng khí lạnh lùa theo rồi tan biến mất.

        Lên tới mặt đất, Trường phóng như bay lên nhà trên.  Mai và bà chủ nhà còn đang tiếp tục câu chuyện, thấy chàng mặt mũi tái mét, họ đồng thanh kêu lên:

          - Trời, có chuyện gì vậy?  Trông anh như bị ma nhát…

Thở hổn hển, chàng gật đầu:

          - Chính thế…

        Chàng kể cho vợ và bà cụ chủ nhà nghe câu chuyện dưới hầm: tiếng đàn, cặp vợ chồng ma và tiếng nổ thật lớn như pháo kích.  Bà cụ bảo:

          - Lạ thật, có ai nghe tiếng nổ gì đâu?  Ông nói sao chớ, nhà tôi có ma quỉ bao giờ?  Gia đình tôi ở đây đã mấy chục năm nay, chưa từng xảy ra việc lạ lần nào.  Ông nhà tôi thỉnh thoảng vẫn xuống hầm dọn dẹp, có thấy cái gì khác thường đâu?

          - Bà không tin cứ xuống đó coi, cái chiếu loang đầy máu…

        Ba người, và cả cô gái câm lục tục theo nhau xuống hầm, họ đem theo nào nến, nào đèn bấm, đèn bão…  Dưới ánh sáng của ngần ấy thứ đèn, căn hầm sáng lung linh, trông không có vẻ gì khác lạ, vẫn những chồng sách rải rác khắp nơi, vẫn hai cây đàn cổ đầy màng nhện, cái ghế tròn vẫn ở nguyên vị trí cũ, nghĩa là ở dưới gầm bàn, không có gì thay đổi…  Cả bọn đi về phiá tay phải, cuốn sách Trường ném hồi nãy rơi sát chân tường, nhưng cái chiếu màu xanh lục vẫn đầy bụi y như cũ, không có những mảnh ly vỡ, và không có một tí dấu vết nào của máu cả.  Trường ngượng ngùng đứng trơ, không biết nói sao.  Bà chủ nhà im lặng, không nói gì cả, chỉ có Mai thì thầm vào tai chồng:

          - Dạo này thần kinh anh bị yếu đấy, lúc nào cũng bị ám ảnh bởi ma quỷ, thật ra thì có gì đâu nào.  Thôi, đi lên.

Đúng giờ hẹn, người xà ích trở lại, đưa hai vợ chồng trở về căn nhà thuê ở gần bãi biển.  Mai bàn:

          - Hay là mai mình về Sài Gòn đi anh!  Về sớm vài hôm cho khoẻ, tuần sau phải đi làm lại rồi.

          - Anh cũng nghĩ thế.

        Trường đồng ý liền, vì không còn thấy hứng thú gì kéo dài thêm những ngày trăng mật ở đây.  Thế là ngay hôm sau, họ đổi vé máy bay về Sài Gòn chuyến sớm nhất vào sáng thứ năm.

Hôm ra phi trường Phú Bài, Mai mặc áo dài màu tím nhạt, thắt cái khăn quàng cũng màu tím, trông nàng thật xinh đẹp.  Ngắm vợ,Trường chợt có ý nghĩ so sánh, sao màu quần áo và cả dáng vẻ của nàng đều giống người thiếu nữ ở duới hầm quá thế.  Nhìn lại mình  trong bộ complet màu xám cũng giống người đàn ông nọ.  Tại sao lại có sự trùng hợp kỳ lạ như thế?  Mỉm cười, Trường gạt phắt những ý nghĩ so sánh đi, và tự nhủ:

          - Màu xám cho đàn ông, và màu tím cho đàn bà đều là những màu thông dụng, thiếu gì người mặc.  Mình sắp về Sài Gòn rồi, còn bao nhiêu công việc làm ăn bận rộn, thắc mắc làm gì những chuyện vớ vẩn đó.  Có lẽ hôm đó mình thần hồn nát thần tính, nên trông lầm, hoặc tưởng tượng đó thôi.

        Chàng âu yếm khoác tay vợ bước lên những bậc thang của phi cơ.  Hôm đó là một ngày đẹp trời, nắng sớm mai rực rỡ chiếu trên cảnh vật, trời quang mây tạnh, một thời tiết lý tưởng cho những chuyến bay.

        Chuyến phi cơ hôm đó vắng khách, hàng ghế trước mặt hai vợ chồng để trống, không có người ngồi.  Trường ngó qua cửa sổ, phi cơ đang ở trên cao độ, không còn nhìn thấy cảnh vật phía dưới.  Tiếng người phi công phụ chợt vang lên:

          - Chúng ta đang ở trên không phận của tỉnh Lâm Đồng.   Xin quí hành khách thắt lại dây an toàn.  Phi cơ cần xuống thấp, để tránh khỏi bị chui vào đám mây đen dầy đặc ở phía trước.

        Trường vừa kiểm soát lại giây an toàn cho mình, rồi quay sang định giúp cho vợ, thì chợt có ai đập khẽ vào tay chàng.  Ngẩng lên, Trường sửng sốt, vì khuôn mặt người đàn bà ở hàng ghế trước, đang quay xuống nhìn chàng mỉm cười, khuôn mặt lạnh lẽo có một nốt ruồi lớn ở trên má, gần cánh mũi bên trái.  Bà ta bế một đứa bé đang thò tay vào miệng mút chùn chụt.. Trường dựng tóc gáy, chợt nhớ ra là hàng ghế trước mặt lúc trước để trống, không có người ngồi.  Trường bấm vợ, chỉ cho Mai coi, nàng cũng tái mặt và run lên cầm cập.  Phi cơ bỗng dưng chao mạnh, cánh nghiêng hẳn sang một bên làm mọi người ngã dúi vào nhau.  Tiếng người phi công phụ vang lên, át cả tiếng la hét nhốn nháo của đám đông hành khách đang hoảng sợ:

          -  Xin hành khách giữ bình tĩnh, ngồi yên ở vị trí cũ, đừng đi lại nguy hiểm.  Chúng ta đang lọt vào vùng đang có giao tranh ở phía dưới.  Xin quí vị thắt chặt dây nịt, phi cơ phải bốc lên cao để tránh tầm cao xạ phòng không của Việt Cộng.

        Cùng với tiếng người phi công phụ, những tia chớp lóe, những tiếng nổ ầm ầm ở phía dưới đất, và một cụm khói giống như một cái nấm khổng lồ bốc lên cao.  Hành khách nhốn nháo.  Phi cơ liệng một vòng, toan bốc lên cao, nhưng không kịp, chỉ nghe một tiếng xẹt lớn ở phía bụng dưới phi cơ.  Phi cơ trúng đạn, lảo đảo, rồi bùng một tiếng lớn, tất cả đã thành một biển lửa.

4977 5 TuanTrgMatMauLPLan

        Hôm sau, báo chí đăng tải tin chuyến bay Nha Trang - Sài Gòn bị phát nổ trên không phận tỉnh Lâm Đồng, do trúng đạn cao xạ, tất cả hành khách không một ai sống sót.

        Bản tin kèm theo danh sách các nạn nhân và một số hình ảnh, trong đó có một tấm hình hai vợ chồng gục chết bên nhau, người chồng mặt mũi cháy xém, người vợ ngực đầy máu, mắt còn mở trừng trừng, y hệt cảnh tượng Trường đã nhìn thấy trong căn hầm của gia đình người Chàm mấy ngày trước đó, chỉ không không ngờ hai nạn nhân lại chính là vợ chồng chàng.

        Đám ma Trường và Mai rất đông người đi dự.  Thiên hạ xì xào bàn tán, không biết có phải do khắc tuổi, hay chỉ là một sự trùng hợp tình cờ, vì trên chuyến bay đó, còn bao nhiêu hành khách khác, cũng cùng chung số phận.  Tất cả vẫn là những bí ẩn, không có câu giải đáp.

PHƯƠNG LAN

(trích trong tập truyện “Anh Mới Biết Yêu Lần Đầu” của Phương Lan)

Add comment

Security code
Refresh

Tìm bài theo vần ABC