TKH - banner 06

Search

Content on this page requires a newer version of Adobe Flash Player.

Get Adobe Flash player

Visitor Counter

User Rating: 0 / 5

Star InactiveStar InactiveStar InactiveStar InactiveStar Inactive
 

 

 

Thím Hai Phấn kêu lớn:
- Mót ơi… Mót! Bầy dê của mầy phá tiêu bụi chuối già hương cùa bà Năm Trầu rồi kìa, ở đó mà ngủ kình với con heo nái đi nha.
Bà Năm Trầu đang tưới mấy giồng lang, thấy bầy dê của con Mót bu quanh bụi chuối già, bà quăng thùng vòi sen vào bầy dê, làm mấy con dê chạy tứ tung, bà chửi đỏng:
- Bớ ông Thần Hoàng, sao không vật mấy con dê này chết hết cho rồi, đồ âm binh, dê gì mà phá còn hơn quỉ sa tăng, chuối mới trồng chưa bén rể đã nhổ lên hết rồi. Mót ơi! mầy mà không trồng lại mấy bụi chuối này cho tao thì……..
Mót bước ra khỏi cửa nhìn dáo dác:
- Chuyện gì mà rùm beng vậy bà Năm.
Thấy Mót, bà Năm tức giận chỉ vào mấy bụi chuối:
- Khôn hồn thì mau mau trồng chuối lại cho tao, mầy mà không giữ mấy con dê cô hồn này thì có ngày tao thuốc bầy dê mầy không còn một con để làm giống.
- Chỉ vì mấy bụi chuối mà bà đòi thuốc bầy dê tui chết, bà ác quá, bởi vậy sách có câu: “Cây độc không trái, gái độc không con”.
Bà Năm sấn tới, chỉ vào mặt con Mót:
- Cái thứ dốt mà bày đặt nói chuyện sách vở, tao không con, nhưng tao còn có một tấm chồng để hủ hỉ, còn chị em mầy, đứa thì bị chồng bỏ, đứa thì ế chồng, chẳng có ma nào ngó tới, còn chưa biết rầu nữa, ở đó mà … mà huênh hoang.
Mót cười khẩy:
- Nè, bà có thấy cái mả nào không chồng mà chết hôn, bà chỉ tui coi, không chồng thì có sao đâu, không chồng tui vẫn sống nhăn răng. Vậy có chồng như bà tối ngày rượu chè be bét, say sỉn ăn nói nghêu ngao giống như đồ khùng, có chồng như vậy chẳng thà ở giá coi bộ sướng hơn.
Bà Năm Trầu trợn mắt:
- Ê, dám ăn nói hổn hào hả ? Mầy coi chừng tao à.
- Bà già rồi, đâu phải còn nhỏ nhoi gì nữa mà biểu tui coi chừng bà.
- Đồ súc vật. Bà Năm ngoe nguẩy bỏ đi.
Mót trả đủa:
- Người ta mà nói chuyện với súc vật thì cũng đâu phải là người ta.
Nói xong, Mót cười khoái chí rồi đi ra lu múc nước rửa mặt, đưa tay áo lên lau mặt nó lẩm bẩm:
- Thôi, mình mang cuốc ra trồng lại cho bả mấy bụi chuối, mình cũng có lỗi là ngủ quên không dòm ngó bầy dê để nó đi quậy phá lung tung. 

 

Mót chạy vào nhà vác cuốc ra trồng lại mấy bụi chuối cho bà Năm Trầu, nắng gay gắt, mồ hôi ướt đẩm lưng áo của Mót, nó hì hục đào từng cụm đất, xong rồi đi gom lại mấy cây chuối con mà bầy dê quăng tứ tung, đặt lại cây chuối xuống đất, rồi cuốc đất lấp vòng vòng chân chuối, cũng phải mất hết nửa tiếng đồng hồ mới trồng xong. Mót mang cuốc ra bờ kinh mà rửa. Buổi trưa con nước đứng, đoạn kinh này nhiều phèn nên mặt nước trong veo. Mót nhìn xuống thấy bóng mình lung linh trong nước, nó cảm thấy già đi rất nhiều, tuy cái nhan sắc không được mặn mà gì cho lắm, nhưng nhờ ăn nói có duyên, nó cũng có một mối tình, nhưng người yêu của nó đã ra đi biền biệt, sau cuộc chia tay đầy nước mắt ở bến phà Rạch Miễu. Hơn mười năm rồi, Mót không có tin tức gì về người yêu của nó, không biết mối tình thầm lặng đó bao giờ mới biến khỏi cuộc đời của Mót. Hình ảnh người thanh niên đứng trên bến phà có đôi mắt buồn dịu vợi, đã ám ảnh Mót trong suốt thời gian qua, dáng dấp lẫn nụ cười của người tình thuở ấy đến bây giờ vẫn chưa phai mờ trong tâm trí Mót.
Đưa tay kéo nhánh bình bát nằm dọc mé kinh, hái một trái còn xanh tươi quăng cái đùng xuống mặt nước phẳng lặng, Mót nhủ thầm: phải gợn sóng đi chứ, sao cuộc đời cứ bình lặng như vầy hoài chán chết, sáng giữ dê, chiều chăn vịt, tối đong đưa trên võng hát nghêu ngao mấy câu vọng cổ. Giọng ca khàn khàn như con ngổng đực, nhưng vẫn phải ca cho đở buồn, nhất là những đêm ba mươi tối trời, mưa rỉ rả, ếch nhái, ảnh ương kêu nghe rầu đứt ruột, ngày này qua ngày nọ, năm này qua năm nọ, sáng chiều ở ngoài đồng dãi nắng dầm mưa riết rồi nhìn bộ dạng mình y hệt bà già háp. Mót nghe buồn buồn tủi tủi, thời gian đi qua, đi qua mau đến lúc này nhìn xuống dòng nước trong suốt, Mót thấy mình không còn xuân sắc nữa, vài giọt nước mắt lóng lánh chảy dài xuống đôi gò má giữa trưa hè, gió vi vu thổi nhẹ như mơn trớn, như an ủi cho số phận của cô thôn n
lỡ thì. Mót đứng dậy bước về nhà với tiếng thở dài não nuột cùng lúc với tiếng gà gọi trưa bên sông.
Sáng sớm, mặt trời vừa lố dạng ở đằng đông, thím Hai Phấn qua nhà Mót mượn cây sào về hái bông so đủa.
- Mót ơi! cho Thím mượn cây sào một chút.
Mót đang nấu nước pha trà, nói vọng ra cửa:
- Dạ, cây sào con gát ở gốc cây chùm ruột đó Thím Hai, hôm nay Thím nấu canh chua bông so đủa hả.
Thím Hai Phấn vừa vói lấy cây sào vừa trả lời con Mót:
- Hồi hôm chú Hai mầy giăng lưới bén được mấy con cá rô, ổng nói thèm canh chua bông so đủa, cho nên Thím đi hái bông về nấu cho ổng ăn đây.
Mót nhanh nhẩu:
- Thím cho con ké một tô canh nha, mà Thím nhớ cho me nhiều nhiều ăn chua mới ngon, hôm đó Thím nấu canh hổng có chua, ăn chán thấy mồ tổ.
- Ừ, bây thì khỏi nói rồi, ăn chua có tiếng ở xóm này mà.
Mót cười rồi mở cửa đi ra chòi vịt ngó Thím Hai hỏi:
- Thím thấy bầy vịt của con lớn hôn?
- Lớn thấy r
õ luôn. Thím Hai vừa ngó vịt vừa nói.
- Chiều qua, ruộng của chú Sáu Lục mần lúa, con thấy lúa đổ tháo quá trời, con lùa bầy vịt này qua đó cho nó ăn.
- Bây nhớ đừng để vịt chạy qua ruộng của bà Năm Trầu, bả chửi nữa đó.
- Bộ Thím sợ bà phù thủy đó lắm sao?
- Bây đáng con cháu bả, nhịn một chút không được sao.
Nói rồi, Thím Hai vác sào ra thẳng bờ kinh có hàng so đủa mà chú Hai trồng mấy năm trước. Mót mở cửa chuồng cho vịt ra ngoài, rồi lùa dần đến ruộng của chú Sáu đã làm xong lúa hồi chiều qua, rơm rạ còn nằm ngổn ngang, bầy vịt thấy lúa là lao tới ăn lấy ăn để, con Mót đứng ở mé ruộng của bà Năm để chận bầy vịt không cho chạy qua, đám nếp của bà Năm trúng quá cở, bông nặng oằn. Nhìn ruộng nếp, Mót nhớ tới Hai Lượm, chị của nó, gia đình có hai chị em mà mỗi người một nơi. Chị Lượm giờ này chắc đi làm rồi, ở đây buổi sáng, bên Mỹ là tối, chỉ nói làm ca hai, ở hãng kiếng nào đó, ai biết đâu. Tết năm nay hổng biết có về không, chỉ thích ăn bánh tét nhưn chuối lắm, chỉ mà thấy đám nếp này là mê tít luôn. Đang nghĩ ngợi thì bầy vịt tàu dợm chạy qua ruộng bà Năm, Mót đưa cây sào chận lại, có một con vịt phóng được qua mé ruộng, bà Năm vừa đi tới thấy vậy la bài hải:
- Ăn hết nếp của tao đi, rồi bán đất đền cho tao nha.
Mót chạy đuổi con vịt trở lại ruộng, vừa thở vừa nói:
- Hai công nếp quỉ này bao nhiêu tiền mà bà kêu tui bán đất, mà vịt của tui đã ăn được hột nào chưa?
- Tao mà không ra kịp là bầy âm binh này nuốt hết rồi,
- Thí tỷ bầy vịt có ăn hết nếp của bà, tui cũng kêu chị Hai Lượm gởi tiền đô về đền chớ mắc gì phải bán đất để trả ba cái lẻ tẻ này.
Bà Năm Trầu bỉu môi:
- Ối! bộ mày tưởng hai công nếp của tao ít tiền lắm hả? Mầy làm như tiền đô của con Lượm ngon lắm.
- Không ngon gì, mà có người cả đời chưa cầm được một đồng đô-la.
- Xí, con Lượm ở bên Mỹ nó làm cu li thấy mồ tổ, chớ có làm thầy bà gì mà mầy huênh hoang.
- Kệ, làm gì cũng được, miễn tui có tiền đô xài được rồi, còn hơn bà không có.
- Hứ, tao cóc thèm.
- Không cóc thèm cũng chẳng có.
Bà Năm liếc Mót có n
a con mắt rồi đi vòng vòng ruộng kiểm tra nếp coi có bị vịt ăn chỗ nào không. Mót không thèm để ý, nó ngồi chờ cho bầy vịt ăn no lúa đổ đồng rồi lùa về nhà.
 
 
Xế trưa, Thím Hai bưng qua cho Mót một tô canh chua còn nóng hổi, thấy Mót đang lui cui cuốc đất, thím nói lớn:
- Mót ơi! vô ăn cơm đi có canh chua nè, bây cuốc đất trồng gì vậy?
Mót ngừng cuốc ngó lên:
- Con đang trồng mấy cây bông cúc vàng cho kịp Tết.
- Bây kiếm giống cúc này ở đâu mà trồng nhiều quá vậy? Trồng xong có dư cho Thím ít cây.
- Dạ, con xin giống này của cô giáo Hạ Liên ở Bến Tre đó Thím, chị Hai Lượm thích bông cúc vàng lắm, con trồng để coi Tết này chỉ có về thăm nhà không.
Thím Hai hỏi:
- Sao bây biết nó thích bông này.
-Dạ, chị Lượm kể ở bên Mỹ, gần nhà chỉ có vợ chồng anh Mạnh nào đó, trồng bông cúc vàng trước sân đẹp lắm, chắc anh đó có tay trồng bông, mỗi lần đi ngang nhà chỉ cũng ngó mấy hàng bông mà ngắm nghía, chỉ còn nói ở bên đó, nhiều nhà trồng đủ thứ bông, nên ngó không có hấp dẩn, chỉ có nhà anh Mạnh trồng một thứ cúc vàng nên chỉ khoái ngó lắm.
Mót lấy khăn lau mồ hôi trán tuôn dầm dề trên mặt, rồi kéo tay Thím Hai:
- Thím cháu mình ngồi xuống nói chuyện, đứng hoài mỏi chân, Thím biết hôn, có bữa chị Lượm làm gan xin hai cây về để giống, anh Mạnh lắc đầu không cho, chỉ mắc cở quá, nhưng rồi anh đó nói:
- Tôi không cho…. hai cây, mà cho bốn cây.
Chỉ mắc cười, hú hồn, xém chút nữa là quê một cục. Bà Lượm coi vậy chớ nhát lắm Thím ơi. - Con Lượm trồng cây me này trước khi đi Mỹ, nó thích ăn me chín ướp đường lắm, hổng biết bên Mỹ có me cho nó ăn hôn.
- Tánh của chỉ hay hờn mát lắm, đụng một chút là khóc, giống con nít ghê đi.
- Hổng biết ở bển nó có quen với ai chưa, Thím cũng mong cho nó có chồng hạnh phúc với người ta.
Mót cười chúm chím:
- Con cũng nghe nói chị Lượm với anh Điệp nào đó quen nhau.
Thím Hai quay lại:
- Vậy hả? Thằng đó được hôn?
- Chỉ nói anh Điệp đó cũng được, hiền nhưng hơi khó tánh.
Thím Hai lấy nón lá quạt nhè nhẹ, trời nóng bức, vài con cóc nhảy quanh cái lu kê sát con rạch nhỏ, mấy con cá thòi lòi lội bì bỏm dưới nước, có con rượt đuổi nhau len lỏi vào mấy bụi ô rô cốc kèn, chợt Thím Hai thở dài nói nhỏ:
- Mót à, con với bà Năm đừng có gay cấn nữa, chòm xóm với nhau ra vào gặp mặt mà như trâu trắng với trâu đen là không được, chòm xóm coi vậy mà quan trọng lắm, khi tối lửa tắt đèn có nhau, bịnh hoạn, đám cưới, đám tiệc, đám ma chay gì cũng nhờ chòm xóm phụ giúp, vả lại bà Năm đáng tuổi ông bà, con phải biết kính lão mới đắc thọ chứ.
Mót trầm ngâm:
- Con cũng biết vậy, nhưng tại bả già mà không nên nết, hôm đó mắt con bị đau, con lên chợ mua cái kiếng mát về đeo để tránh nắng, lúc về ngang nhà bả, con nghe bả nói với ông Hai:
- Ông ơi! ra đây coi, hôm nay nước lớn thòi lòi lên bờ.
Thím Hai cười sặc sụa, Mót nói tiếp:
- Thím coi đó, ý bả nói con đeo kiếng giống con cá thòi lòi, hai con mắt lòi ra ngoài, thiệt tức hết sức.
- Chắc bây đi cái kiểu cà nghinh, cà bật chớ gì.
- Đâu có, con đi bình thường chớ có nghinh bật gì đâu.
- Thôi con đừng có để ý đến bả nữa.
- Không để ý cũng chẳng được, hồi sáng cái tàu lá dừa khô bên đây rớt xuống, nằm vắt ngang hàng ranh nhà bả, con thấy bả kéo qua bên đó luôn, con chạy qua đòi lại, bả chửi con.
- Bả chửi sao? Thím Hai hỏi.
- Bả chửi cái thứ vừa mập,vừa lùn, vừa xấu ỉn, hổng biết thân mà còn ích kỷ. Con dù mập, lùn, xấu nhưng con đâu có ăn hết của bả đâu mà bả chửi con.
- Con đừng có ăn nói hổn hào mà mang tội, quan trọng gì cái tàu lá dừa, con phải biết “dĩ hòa vi quý” đi, một câu nhịn chín câu lành, chòm xóm với nhau mà gút mắt làm chi.
- Bả còn chê tên của tụi con xấu, tại hồi đó tía má đẻ tụi con ra xấu háy, èo uột khó nuôi nên mới đặt tên như vậy, bả tên Trầu cũng xấu hoắc, có đẹp đẽ gì đâu mà chê người ta.
Thím Hai khoác tay ra dấu biểu con Mót im lặng.
- Bây nhóng coi, tao nghe dường như có tiếng la ở trong nhà bà Năm kìa.
Mót nhìn lên thấy ngọn lửa bốc khói từ chái bếp, bà Năm chạy ra ngoài la làng, nhanh như sóc, Mót phóng tới chụp cái thùng thiếc để cạnh bờ ao, nó khum xuống múc nước tạt lia lịa vào ngọn lửa đang lên cao. Bà Năm và Thím Hai lo mang đồ đạc chạy ra ngoài, nhờ những thùng nước của Mót mà ngọn lửa hạ dần, hạ dần rồi tắt hẳn. Mồ hôi ướt đẩm lưng áo, Mót mệt nhọc ngồi xuống gốc bình bát mà thở, bà Năm thấy vậy kêu lên:
- Mót, con mệt lắm rồi đó, vô nhà nằm nghỉ đi con.
- Không sao đâu, ngồi nghỉ một chút hết mệt rồi con phụ dọn dẹp cho bà. Mót thấy mát lòng khi nghe bà gọi nó tiếng “con” ngọt ngào, sự mệt mỏi tan biến nhanh chóng, nó vụt đứng dậy chạy vô nhà làm đủ mọi thứ, cuối cùng đâu vào đấy, gọn gàng, sạch sẽ. Thím Hai cười nói với bà Năm:
- Tui với bà làm nãy giờ không bằng con Mót làm một lát.


 
 
Bà Năm nhìn Mót với ánh mắt trìu mến rồi đến gần nó, bà đưa tay vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán. Mót thấy bóng dáng người mẹ hiền đến bên con an ủi, vỗ về, chia s, nó nghe yêu thương nồng ấm khi bà Năm choàng tay ôm vai nó nói:
- Nếu hôm nay mà không có con thì nhà bà kể như ra tro rồi.
Mót nắm tay bà Năm xoa bóp nhè nhẹ:
- Nếu năm ngoái mà không nhờ bà cạo gió khi bắt gặp con nằm ngay đơ ở chòi vịt, thì bây giờ con đã ra ma rồi.
Bà Năm cười :
- Nếu mấy tháng trước mà không nhờ con mau mắn chở đứa cháu dâu bà đi nhà bảo sanh thì nó đã đẻ dọc đường rồi.
Thím Hai xen vào:
-Tui nghe con Lượm nói ở bên Mỹ hiếm có tình láng giềng lắm.Vậy tại sao mình có mà mình không quý nó..
Bà Năm vỗ đầu Mót:
- Con à, tình láng giềng là đây.
Nói rồi bà ôm Mót vào lòng. Mót nghe vị mặn trên bờ môi mình cùng với những giọt nước mắt hối hận của bà Năm lăn dài trên má, Thím Hai ngồi trên võng cười tủm tỉm, đâu đó có tiếng bìm bịp kêu con nước lớn ròng….
 
Lợi Trân

 

Add comment

Security code
Refresh

Tìm bài theo vần ABC

No articles to show.