TKH - banner 04

Search

Content on this page requires a newer version of Adobe Flash Player.

Get Adobe Flash player

Visitor Counter

User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active
 

Hồi Ức Một Chuyện Tình
3458 1 HoiUc1CuocTinhNguyetVan
(SPECIAL FORCES C4 REUNION: Họp mặt của anh chị em C4 LLÐB gần 50 năm mới gặp lại,)

      Nghe tiếng phone reng, tôi vừa mở máy ra và nghe giọng nói đàn ông:
-Hello, Nguyệt Vân hả? Nguyên đây, em còn nhớ anh không?
      Tôi bồi hồi cảm xúc vài giây, biết bao kỷ niệm xưa chợt hiện về trong ký ức, thời gian trôi quá nhanh, trên bốn mươi năm rồi còn gì phải không anh? Nếu bất chợt chúng ta gặp lại nhau ngoài đường chắc không ai nhận ra nhau đâu, tôi nghĩ như vậy.
      Tôi không ngạc nhiên vì hôm nay, nơi văn phòng Bác Sĩ tôi đang làm việc, tôi vừa gặp lại anh, chị Hoan, anh Hoan đã từng làm việc chung với tôi ở C4 LỰC LƯỢNG ÐẶC BIỆT Cần Thơ, có nói về anh và xin số phone của tôi gởi qua cho anh, nên khi đi làm về tôi nghe anh gọi.
      Anh hỏi tôi có liên lạc được với các bạn cũ chưa? Như Chị Huỳnh Lài, Minh Nguyệt, Nguyễn thị Nguyệt, Hồ Don…v..v.. Trời ơi! tôi mừng quá, anh nói những người đó đều qua Mỹ hết rồi, từ năm 1975 em có biết không?
      Sau 1970, C4 LLÐB giải tán, tôi và các bạn không còn liên lạc được với nhau, mỗi đứa một phương, các bạn đứa về Sài Gòn vào làm cho Toà Ðại Sứ Mỹ, tôi còn lại ở Cần Thơ qua làm việc cho Văn Phòng NDRP (National Development Research Program) Từ đó cho đến nay chúng tôi mới liên lạc được với nhau.
      Làm sao tôi quên được, dù cho bao năm tháng trôi qua, với anh với các bạn, chiều tan sở về anh thường chở tôi bằng xe Honda và các bạn đi uống cafee và nghe nhạc tại quán Chiều Tím của anh Hoan.

3458 2 HoiUcNguyetVan
(Từ trái sang phải : Lê Hoan, Nguyễn Thị Nguyệt, Huỳnh Lài, Nguyệt Vân )
3458 3 HoiUcNVan
(Từ trái Sang Phải : Nguyệt Vân và Hồ Thị Don ở Cali )

      Sau một hồi hàn huyên tâm sự, anh Nguyên cho tôi số phone của các bạn để tôi liên lạc. và tôi gọi nói chuyện được với mọi người.
      Hồi đó trong Anderson Clinic,C4 Lực Lượng Ðặc Biệt Cần Thơ, có tôi, chị Huỳnh Lài, Nguyễn thị Nguyệt, Nguyễn thị Minh Nguyệt, sau Hồ thị Don mới từ trại Mỹ Ðiền về, cùng làm việc chung với hai ông Bác Sĩ.
      Bác Sĩ Việt Nam là ông Châu Tiến Mã, và Bàc Sĩ Mỹ là William Hoffman. Nhắc về BS Hoffman chị Lài còn hỏi tôi, ngày xưa Bs Hoffman thương em quá, mà sao em không thương ổng?
      Nhớ lại chuyện xưa, biết bao kỷ niệm chợt hiện về trong tôi, Anderson Clinic chỉ là một trạm xá nhỏ, có khoản 20 giường bệnh, các bệnh nhân thương là các quân nhân Biệt Kích Mỹ, bị thương nhẹ hoặc bệnh, thường là bị sốt rét từ các trại chuyển về. Vì có bệnh nhân nằm điều dưỡng nên chúng tôi phải chia phiên nhau mỗi đứa trực một đêm, ban ngày thì Bác Sĩ khám bệnh và phát thuốc cho bệnh nhân, thường là các gia đình quân nhân, thương bệnh binh.
      Khi chị Huỳnh Lài nhắc tới tên BS William Hoffman, tự nhiên lòng tôi bỗng chợt bồi hồi thoáng một chút nhớ nhung nuối tiếc. Vâng!  Một tấm chân tình mà tôi đã chối bỏ ngày xưa, ông là một bác sĩ trẻ, mới ra trường vào quân đội và sang Việt Nam phục vụ, dáng ông cao, hơi gầy, trắng, mái tóc nâu bồng bềnh, mắt xanh, mỗi lần tôi nhìn vào mắt ông, hình như tôi hơi run, nó làm cho tâm hồn tôi hơi bối rối, xúc động mà tôi không có một ngôn từ nào diễn tả cho đúng nơi đây, vào lúc đó hình như ai cũng biết là ông đã có cảm tình với tôi, hay nói đúng hơn là ông rất thương tôi. Ông tận tình chỉ dạy tôi làm mọi việc khi tôi mới bắt đầu vào làm nơi đây, ông thường đưa chúng tôi đi khám bệnh và phát thuốc ở Cô Nhi Viện, trại dưỡng lão hoặc trại phong cùi, ngoài ra ông còn đi dạy tiếng Anh tại trung tâm Hội Việt Mỹ, ông làm rất nhiều việc từ thiện giúp cho người Việt Nam vào lúc đó.
      Tôi còn nhớ một buổi chiều tôi vừa vào ca trực, các chị bạn đều đã về, riêng chỉ còn lại Minh Nguyệt, đợi tôi để bàn giao ca trực, bất chợt tôi thấy M/Nguyệt ôm ngực gục xuống và nói với tôi:
- Vân ơi!  sao Nguyệt đau bụng quá.
      Tôi vội ôm bạn, thấy tay Nguyệt rất lạnh và mồ hôi vã ra, tôi không biết làm sao, vì lúc đó chỉ còn lại hai chúng tôi và một số bệnh nhân đang nằm dưới trại, Nguyệt vội bảo tôi:
Vân, ra tìm BS Hoffman, xem ông ở đâu, hình như ông đang đi ăn ở dưới câu lạc
      Tôi giúp Nguyệt đến nằm trên giường trong phòng trực và vội vàng chạy đi tim Bác Sĩ, nhưng rất may tôi vừa ra tới cửa ngoài thì gặp ông, thấy tôi có vẻ hốt hoảng, ông vội hỏi:
-Có việc gì?
-Tôi nói: Nguyệt đang đau bụng nhiều, tôi đi tìm ông.
      Ông không nói gì, chạy ngay vào phòng, hỏi Nguyệt đau ở đâu, và Nguyệt chỉ vào phần trên của bụng, ông vội lấy ống nghe  khám cho Nguyệt một lúc sau ông xoay qua bảo tôi:
-Van, you giúp cô ấy ra phòng ngoài và chờ tôi.
      Ông đi nhanh ra cửa lấy chiếc xe jeep đang đậu gần trạm,  chạy lại và bảo tôi dìu Nguyệt ra xe, tôi làm theo ông như một cái máy, tôi cũng lên xe ngồi ôm Nguyệt một bên, Nguyệt kêu đau và quằn quại trong tay tôi, xong ông lái xe chạy nhanh lên bệnh viện Dã Chiến Trà Nóc,(vì ông vừa làm cho trạm xá ở C4, LLÐB và cũng là BS làm  ở bệnh viện này) tôi thấy mặt ông rất căng thẳng và có vẻ hoảng hốt, không được bình thường, tôi hiểu là ông chẩn đoán bệnh cho Nguyệt chắc là nguy hiểm lắm nên tôi không hỏi. Chạy một đoạn ông mới nói với tôi:
-Nguyệt có thể bị viêm túi mật cấp tính, phải làm phẩu thuật ngay, nếu không sẽ bị vỡ ra là nguy hiểm đến tính mạng, Nguyệt cũng nghe ông nói nên rất sợ và run trong tay tôi.            
-Tôi nói với ông, có thể tôi cũng đoán là như vậy.
      Khi lên đến trước cửa Bệnh Viện, ông ngừng xe cho tôi dìu Nguyệt xuống trước, rồi ông đi đậu xe, xong ông bảo y tá đến đưa Nguyệt vào phòng phẩu thuật ngay, và ông xoay qua nói với tôi: - ngồi chờ ông, đừng đi đâu. Tôi nhìn thấy ông đi rất nhanh theo Nguyệt vào phòng mỗ.
      Tôi rất lo lắng cho Nguyệt nên không nói gì,  tôi ngồi chờ. đưa tay lên xem đồng hồ, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng đồng hồ rồi mà ông cũng chưa ra. Tôi mân mê chiếc đồng hồ đeo ở tay mà ông vừa tặng cho tôi, hôm ông đi Vacation bên Nhât về, chiếc đồng hồ hiệu Seiko màu vàng còn nguyên trong hộp, tôi nghĩ rằng ông đi vacation về và mua quà tặng cho mỗi đứa chúng tôi, ai cũng có nên tôi không hỏi, chỉ cám ơn ông thôi.
      Hơn ba tiếng đồng hồ sau ông trở ra, trên khuôn mặt còn mệt mỏi, nhưng tôi nhìn thấy hình như ông bớt lo lắng hơn.
-Ông bảo tôi: -  xong rồi chúng ta đi thôi, cô ấy rất tốt
-Ông suy nghỉ một chút rồi hỏi tôi:
-Van, you có biết nhà của Nguyệt ở đâu không?
-Tôi trả lời: vâng tôi biết.
      Ông bảo tôi chờ ông mang xe tới, xong tôi lên xe chỉ đường ông chạy thẳng xuống cầu Bắc Cần Thơ, đến nhà của Nguyệt, ông nhờ tôi cho ba, má của Nguyệt hay và nói với má Nguyệt soạn đồ đi lên Bệnh Viện ở chăm sóc cho Nguyệt, Ba má Nguyệt hốt hoảng khi nghe tin Nguyệt bị mỗ như vậy và vội vàng đi ra xe, ông chạy một mạch trở lại Bệnh Viện, khi vào gặp thì Nguyệt cũng đã hơi tỉnh, tôi hỏi thăm một chút rồi ra xe và ông chở tôi quay trở lại trạm xá để tiếp tục ca trực của tôi, lúc đó thì trời cũng rất khuya.
      Còn lại một mình tôi và ông trên xe, hình như tôi thấy lạnh và run, tôi không hiểu run vì lạnh hay vì sợ? Ông lái xe chậm lại, vì ban đêm tôi không nhìn rõ mặt ông, nhưng tôi có cảm nghĩ rằng ông cũng đang run động như tôi, sau một ngày làm việc, và trên ba tiếng đồng hồ trong phòng phẩu thuật, còn tôi cũng hơi bị căng thẳng vì hơn ba giờ ngồi chờ đợi.
      Bất chợt ông đưa tay qua nắm chặt tay tôi, tôi nghe giọng ông nhẹ nhàng nói;
-I love you, Van! I love you, I love you… so much.
      Tôi thật sự run, bàn tay tôi đang run trong tay ông, nhưng tôi không thể rút tay ra, hình như tôi đang khóc, và tôi tự hỏi lòng, tại sao tôi không thể yêu ông?, ông có dư thừa những thứ mà người con gái Việt Nam đang mơ ước, là một Thiếu Tá, Bác Sĩ, trẻ tuổi, đẹp trai, tôi có thành kiến gì với người ngoại quốc không? rất nhiều…nhiều… người đàn bà Việt Nam đang có chồng Mỹ mà, kể cả là Mỹ đen nữa có sao đâu???
      Tôi run run nói nhỏ với ông trong nước mắt:
-Sorry, I’m sorry, I can’t love you…(không yêu người ta mà sao lại khóc???).
-Ông nói: Tell me…  Why?...Why, you don’t love me?
-Tôi nói:  Don’t ask me…Why… Please…I don't know…
       Ông lặng lẽ đưa tay tôi lên hôn nhẹ rồi buông ra, âm thầm, thật buồn rồi ông từ từ lái xe đi, khi về tới trạm xá, ông cho tôi xuống xe, tôi vội mở cửa chạy thẳng vào phòng trực, đóng cửa phòng và tôi khóc.
       Tôi nghĩ tại sao ông cao thượng quá, ông tốt với tôi quá, tại sao ông không cưỡng đoạt tôi đi, ông giữ tôi làm của riêng ông đi, để tôi thuộc về ông, tại sao???.
       Sáng hôm sau khi các bạn trở lại làm việc, mới hay là đêm qua Minh Nguyệt được tôi và Bs Hoffman đưa đi mỗ và cắt bỏ túi mật, từ đó Nguyệt có cái nick name là (Nguyệt mất mật).
       Khi các bạn vào thay thế, tôi về sớm để tránh mặt ông, và đến ngày hôm sau tôi cũng không trở lại làm việc, cho đến ngày thứ ba, tôi vào thăm Nguyệt ở Bệnh Viện, lúc này Nguyệt đã khỏe, nắm tay tôi nói cám ơn tôi và BS Hoffman đã giúp Nguyệt như vậy, một lúc lâu Nguyệt ngập ngừng nói với tôi, (Nguyệt biết là BS Hoffman yêu Vân nhiều lắm, mà sao Vân không yêu lại? còn Nguyệt thì rất yêu ông ấy, nhưng ngược lại ông không yêu Nguyệt) số trời, tôi rất thông cảm câu nói của bạn, nhưng biết làm sao hơn.
      Xong Nguyệt nói tiếp: BS Hoffman có vào thăm Nguyệt, nói tại sao không thấy Vân đi làm? Ông hỏi Vân có khoẻ không? Ông nhắn nếu gặp Vân bảo trở lại làm.
      Trở lại làm việc tôi cố tránh mặt ông, nhưng ông là Bác Sĩ, tôi là y tá cũng rất khó tránh mặt nhau, trái lại khi làm việc với tôi ông  tỏ vẻ rất đứng đắn như không có chuyện gì xay ra, làm cho tôi được yên tâm hơn.
      Rồi đến một hôm ông nói với tôi, ông sẽ giải ngũ và trở về Mỹ, ông hỏi tôi, trước khi đi ông muốn gặp tôi nói chuyện có được không?
      Tôi suy nghĩ một chút, ông sắp đi có lẽ là ông muốn từ giả tôi. Tôi khẻ gật đầu, hai hôm sau tôi không nghe ông nói gì, qua ngày thứ ba, cũng vào ca trực của tôi, khi các bạn về hết, sau khi tôi xuống thăm, săn sóc bệnh nhân nằm dưói trại xong, đang dọn dẹp một số dụng cụ, thì chợt thấy ông đến, cùng đi với ông có một người mà ông giới thiệu là Cha T, đang coi Nhà Thờ ở BT là bạn của ông. Cha hơi lớn tuổi, mặc bộ đồ đen.
      Tôi kính cẩn chào Cha, và mời Cha ngồi, trong lòng tôi rất hồi hộp, không biết chuyện gì xảy ra đây?
      Cha nhìn tôi và nhìn xung quanh phòng làm việc, chỉ là một trạm xá nhỏ phía trước, gòm phòng để thuốc, phòng làm việc, phòng khám bệnh, phòng lab (xét nghỉệm) phía sau là phòng y tá trực, có lối đi ở giữa, phía tay phải là phòng tiểu phẩu, phòng nhận bệnh, phòng thay băng và tủ để tất cả các dụng cụ y khoa…. ra phía sau là trại bệnh nhân đang nằm điều trị và dưỡng bệnh
      Tôi lấy nước lạnh mời cha uống, xong cha bảo tôi ngồi xuống cha muốn nói chuyện với tôi, vì ông BS Hoffman nhờ cha đến đây để nói chuyện với tôi. (tôi nghĩ chắc ông nhờ Cha làm ông mai).
      Xong cha hỏi thăm về tôi và gia đình, một lúc cha vào đề ngay những gì ông Hoffman nói với cha, cha đều nói lại với tôi, trong khi tôi và cha ngồi nói chuyện, Ông Hoffman tránh mặt, đi xuống thăm bệnh nhân nằm dưới trại.
      Cha nói: ông Hoffman nhờ cha hỏi tôi, là ông muốn xin cưới tôi, ông sẽ đến xin hỏi cưới tôi đàng hoàng, nếu tôi đồng ý, sau khi giải ngũ, ông quay trở lại làm đám cưới và ông sẽ sống ở Việt Nam luôn.
      Tôi nói với cha, con rất cảm kính tấm lòng của ông ấy đối với con, ông rất là đứng đắn và cao thượng, có lẽ trong cuộc đời này không có được một người đàn ông thứ hai nào như ông ấy, nhưng con thành thật xin lổi ông ấy, con không thể lấy ông ấy, vì với ông ấy hình như con không yêu, mà con chỉ có kính trọng ông ấy thôi, con không thể lấy người mà con không yêu.
      Cha hỏi: có khi nào con kỳ thị vì ông ấy là người Mỹ không?
-Tôi nói: thưa cha Không, con không có kỳ thị, nhưng có lẽ con chưa hiểu rõ được lòng con đang nghĩ gì? Con đã nhiểu lần xin lổi ông ấy.
-Tôi và Cha T đang nói đến đây thì ông trở lại, cùng ngồi xuống ghế đối diện với tôi và ông nói,  có lẽ tuần sau ông sẽ về Mỹ và nếu tôi đồng ý thì ông sẽ trở qua.
      Tôi cúi đầu run giọng nói: thành thật xin lỗi ông, xin ông đừng nên đặt hy vọng ở tôi, ông nhìn tôi yên lặng, chúng tôi đều yên lặng, một lúc sau cha T đứng lên từ giả ra về, ông Hoffman cũng đứng lên, có lẽ cha cố ý đi ra trước để ông ở lại với tôi thêm một lúc.
     Bất chợt ông xoay qua ôm chặt lấy tôi, xiết tôi thật chặt trong vòng tay mạnh khỏe của ông, rồi ông cúi xuống hôn tôi, một nụ hôn thèm khác mà ông đã đè nén từ lâu, một lần hôn đầu cho tôi và  cũng là lần hôn cuối, tôi đẩy ông ra và xô ông ra cửa, thấy cha    đang đứng đợi ở ngoài, tôi nói chào cha và khoá cửa lại, chạy về phòng nằm xuống rồi lại khóc, tôi tự hỏi tại sao? tại sao tôi không thể yêu ông???
      Hai hôm sau tôi không thấy ông trở lại làm việc, và nghe nói ông đã đi lên Sài gòn vào sáng hôm sau đó để chuẩn bị về Mỹ.
      Khoảng gần nữa năm sau, năm 1970, vào lúc C4 LLÐB sắp sữa giải tán, trên đường tôi đi làm ra, bất chợt tôi thấy ông ngồi tren xe Jeep chạy vào, dừng xe lại, ông mặc thương phục áo sơ mi sọc   tay dài, trông mặt ông hào hoa, rạng rỡ, cũng đôi mắt xanh ngày nào ông đã nhìn tôi, gặp lại tôi ông rất là mừng, ông nói với tôi,  ông trở lại thăm các bạn Việt Nam, và vào đây tìm tôi, rồi hỏi thăm tôi, công việc làm cuả tôi, tôi cũng hỏi thăm lại ông.
      Ông nói: hiện giờ ông không còn ở trong quân đội nữa, ông trở lại Việt Nam và đang làm việc trong một bệnh viện ở trên Ðà Lạt, ông lấy viết ghi tên Bệnh viện và đưa cho tôi, ông nói lúc nào ông cũng sẵn sàng chờ đợi tôi, ông hy vọng tôi thay đổi ý định và lên tìm ông, cho dù bật cứ lúc nào ông cũng đón nhận tôi.
      Một lúc sau ông lên xe đi, tôi đứng nhìn, thầm nghĩ, tôi đang nợ ông một mối tình và tôi chợt bồi hồi nhớ lại nụ hôn đầu ông đã cho tôi…. Vâng! lần hôn đầu cũng là lần hôn cuối… thưa ông./

3458 4 HoiUc NVan 
( Ảnh Tác Giả )
Nguyệt Vân
Hồi Ức một thời là y tá của C4 LLÐB Cần Thơ
Atlanta, tháng 4/20/2018
(Trích tuyển tập Mê Linh 2)

Comments  

#2 Hồi Ức Một Chuyện Tìnhvan nguyet ly 2019-09-26 01:57
Rất cám ơn anh Chính Hồ có lời comment, vâng C4 LLĐB đống tại PT31 Cần Thơ, qua cầu Bình Thuỷ là đến PT Trà Nóc và Bệnh Viện Dã Chiến TN đó, như vậy anh cũng có một thời ở CT nữa phải không? gần 50 năm gặp lại các bạn cũ kể lại kỷ niệm cho vui... thời gian trôi nhanh quá:
"Còn đâu ngày đó trang đài
Còn đâu thuở đó người trai kiêu hùng" . Rất lâu mới thấy anh vô comment...Cám ơn anh...NV
Quote
#1 Hồi Ức Về...Chính Hồ 2019-09-25 03:40
Cuối 1965, sau khi tốt nghiệp K.20/BB/TD, được bổ về ĐKBT.Cần Thơ.Nhiệm vụ ĐK là bảo về an ninh vòng ngoài các yếu điểm PT 31, Kho đạn và PT Trà Nóc. C4/LLĐB dóng tại PT 31, gần Châu thành CT nhứt.
Câu chuyện khiến ngậm ngùi nhớ về nửa thế kỷ qua. Ôi, mau quá!
Ai cũng thích những chuyện tình dang dỡ. Bởi nó đẹp, chân thành và trong sáng và gần gũi với đời hơn.
Xin chân thành cảm ơn Tác giả.
Quote

Add comment

Security code
Refresh

Tìm bài theo vần ABC

No articles to show.