Em ngồi nhìn nắng xuyên cửa sổ
Thấy gió mơn man chiếc lá vàng
Có biết lòng ta se sắt lạnh?
Tình ngỡ xa rồi vẫn vương mang
Ta vẫn mơ hoài trang giấy cũ
Một thời mực tím với hồn nhiên
Tà áo em bay cùng với gió
Chập chờn như đôi cánh nàng tiên
Giờ đã bụi trần bao năm tháng
Đâu còn đỏng đảnh chiếc lưng thon
Ta vẫn mơ hoài hình dáng ấy
Dẫu đời làm héo hắt môi son
Thôi nhé em ơi, đời là mộng
Và mộng bao giờ cũng xa xôi
Sẽ chẳng bao giờ ta với tới…
Em ngồi, nhìn chiếc lá vàng rơi.
Hoa Vạn Hạt