Tôi yêu ánh nắng đẹp,
Reo vang trong bình minh,
Lùa vào cõi u tối,
Những tia sáng trong lành.
Tôi yêu cụm mây trắng,
Nhè nhẹ trôi lưng trời,
In hình cánh chim trắng,
Tung cánh bay về đâu?
Tôi yêu các em bé,
Với ánh mắt ngời trong,
Miệng ngát thơm mùi sửa,
Bập bẹ tiếng ‘Ba”, ‘Mẹ’.
Tôi yêu trẻ lạc loài,
Bơ vơ giữa chợ đời,
Đói không người bố thí,
Rét ai màng đoái thương
Tôi yêu khóm hoa trắng,
Chập chờn trong nắng ấm,
Bướm lượn bay quanh vòng,
Hút nhuỵ hoa trong trắng
Tôi yêu trẻ chăn trâu,
Ai bảo chăn trâu khổ,
Chăn trâu sướng lắm chứ,
Vi vút sáo lưng trâu.
Tôi yêu các bác nông phu,
Sớm trưa vất vả công phu nhọc nhằn,
Cần lao quên nỗi băn khoăn,
Chỉ mong cơm áo quanh năm đủ đầy.
Tôi yêu, và tôi yêu tất cả,
Yêu những gì trong vũ trụ bao la,
Những gì mà nhân loại sáng tạo ra,
Đem Hạnh Phúc, An Vui đến mọi nhà.
Đất Vĩnh- 1966
Lê Thị Nguyệt Ánh
Biệt hiệu Phương Thanh
Cựu Giáo Sư Tống Phước Hiệp