Thơ tôi đó, tại người thương mến đọc
Lời tình buồn vương vấn trái tim đau
Đừng trách tôi sao viết chuyện u sầu
Cho phố vắng buồn thêm chiều giá lạnh
Vần thơ tôi lời yêu hoài chưa cạn
Mối tình đầu dang dở nhạt tàn phai
Tại tim yêu buồn nhớ tiếng buông dài
Nên thơ mãi niềm đau thương chất chứa
Dù chẳng biết lời tình xưa đã hứa
Chỉ xin người giữ mãi phút bên nhau
Đừng tàn phai như lá úa thay màu
Thu chết lịm, lá vàng rơi tơi tả
Thơ tôi viết, giọt tình buồn xa lạ
Lời hẹn hò, từng kỷ niệm khó quên
Đã bao đêm, thao thức khẽ gọi tên
Tình không trọn, nên lòng hoài vương vấn
Nhiều lúc viết tình thơ buồn thương hận
Tự trách mình sao hoài nỗi vu vơ
Bao vần thơ ý lẽ tuổi dại khờ
Ngàn chuỗi mộng, đâu hay tình đã khép
Nguyễn Vạn Thắng