Xa Hà Thành hơn trăm năm trước
Ông bà vào lập nghiệp miền nam
Quê ngoại định cư Bình Phan
Còn Bình Phục Nhứt là làng quê cha
----
Chiều đổ dốc nắng vàng êm ả,
Con dường làng tất tả em đi
Từ sáng sớm mẹ đà chuẩn bị
Rau, bí, khoai quà tặng cho dì
Vịt gà, mang nặng đôi vai
Nắng vàng theo gót đường dài tung tăng
Lòng em sung sướng bâng khuâng
Trời xanh mây trắng tưỡng chừng hân hoan
Ngã tư kinh, gọi đò ngang
Có cô gái nhỏ đưa sang bến bờ
Nhà tranh, vách lá đơn sơ
Trời chiều cảnh vật như mơ
Nhà ai khói tõa loang mờ khói sương
Hàng cây soi bóng bên đường
Bầy chim ríu rít yêu thương tự tình
Qua cây cầu bé xinh xinh
Xa xa đã thấy bóng hình dì tôi
Đứng chờ trước cửa bao giờ
Đưa tay dì đón cháu thơ vào lòng
Long lanh khóe mắt đoanh tròng
Thương dì tôi cũng ứa dòng lệ rơi
Từ khi bà ngoại qua đời
Dì tôi vẫn sống lẽ loi
Vui cùng tiếng kệ, lời kinh qua ngày
Bao nhiêu mệt nhọc đường dài
Dường như tan biến trong tay của dì.
Dì vui vì có cháu về
Hân hoan, hỉ lạc, tứ bề mênh mang.
......
Ông bà, cô bác chú dì,
Mẹ cha luôn nhớ dù đi phương nào.
Người thân thương nhớ xiết bao
Quê hương vẫn mãi rạt rào tình thương.
Lê Ngọc Trùng Dương