Dưới đây lá những câu thơ đối đáp giữa thi hào Hà Thượng Nhân với nhà văn, thơ, khoa học gia Toàn Phong Nguyễn Xuân Vinh (trong đây có 8 câu trích ra được thư họa).
| Tặng Anh Nguyễn Xuân Vinh | Kính Gửi Anh Hà Thượng Nhân | |
| A! người tuổi trẻ tài cao ấy | Đã gặp năm xưa con người ấy | |
| Tú khí non sông kết tụ thành | Đối xử cùng nhau dạ chí thành | |
| Biết mấy trăm năm mà có được | Bằng hữu nơi anh mà có được, | |
| Làm sao nói được chuyện vô danh | Làm sao còn nói chuyện công danh. | |
| Vô ngôn dẫu muốn vô ngôn nữa | Thế sự vô cùng, đâu còn nữa | |
| Cũng khó luận bàn chuyện các anh | Ai người tâm sự chuyện hùng anh. | |
| Ngửa mặt nhìn lên, ta chợt hiểu | Ngửng mặt nhìn trời ta chợt hiểu: | |
| Đoạn trường ngày trước vốn vô thanh | Tinh cầu xa tắp lại vô thanh. | |
| Đoạn trường ngày trước giờ lưu lại | Tinh cầu ai kéo mà không lại? | |
| Ngăn ngắt phương Đông vốn mắt xanh | Biền biệt trời Tây ánh mắt xanh. | |
| Chẳng cứ mắt xanh hay mắt trắng | Tâm sự cùng nhau bao đêm trắng | |
| Làm sao có những kẻ như anh | Trường đời gặp mấy kẻ tinh anh | |
| Nổi giữa năm châu tay bác học | Xa nhau từ dạo tầm sư học | |
| Tài hoa hồ dễ một lần thành | Một kiếp tài hoa, vạn sự thành. | |
| Ôi Vinh, nhờ có ông là bạn | Hà quân, ta có anh là bạn | |
| Ta vốn vô danh lại hữu danh | Thi hào, nên được chút lưu danh. | |
| Danh đã lớn rồi, tâm cực lớn | Anh ngồi chiếu trên, sao mà lớn | |
| Gì hơn được nữa tấm lòng thành | Ta ngồi mé dưới với tâm thành | |
| Lấy tấm lòng thành trang trải hết | Sự đời bàn mãi, mà chưa hết, | |
| Xuân Vinh, tôi rất mực tin anh. | Thảo bút, gieo vần gửi tới anh. | |
| Hà Thượng Nhân | Nguyễn Xuân Vinh | |



