Tỉnh - Say
Đã trót sinh ra giữa cõi trần
“Đời là bể khổ “ cảnh trầm luân
Đêm nghe sương đọng trên làn tóc
Phảng phất làn hương tỏa khói trầm
Phiêu lãng bao năm áo bạc màu
Cũng hàng cây nghiêng tiếng lao xao
Những người Nghệ sĩ ai còn mất
Chợt thấy buồn dâng theo gió trao
Một nửa hồn đau, lạc mất nhau
Nửa hồn dâu bể đã xanh xao
Những ân tình cũ mờ sương khói
Chợt thấy vàng Thu lá chuyển màu
Tóc đã tàn phai mắt lệ mờ
Những chiều huyễn hoặc lạc vào mơ
Những vần Thơ lạ len màu mắt
Nhớ mãi mùi hương thuở dại khờ
Rươu đắng men nồng hồn tả tơi
Kề môi nhấp chén lãng quên đời
TỉNH_ SAY ai bảo _ ừ , thôi kệ
Từng bước âm thầm lệ đá rơi
Mặc Khách