Một Thoáng Mong Manh.
Anh tự hỏi
Bây giờ
..em đang ở nơi nào
Dù em đến một phương trời vô tận
Anh vẫn bềnh bồng theo bước chân em
Như nắng như mưa
Qua đủ bốn mùa
Anh vẫn nhớ
Và muôn vàn nhung nhớ
Chiếc bóng thẩn thờ
Bờ cát nghiêng nghiêng
Để biển và cát ru lòng anh ngóng đợi
Mãi mãi bên em
Giấc miên trường sóng vỗ
Bây giờ
..em đang ở nơi nào
Dù em đến một phương trời vô tận
Anh vẫn bềnh bồng theo bước chân em
Như nắng như mưa
Qua đủ bốn mùa
Anh vẫn nhớ
Và muôn vàn nhung nhớ
Chiếc bóng thẩn thờ
Bờ cát nghiêng nghiêng
Để biển và cát ru lòng anh ngóng đợi
Mãi mãi bên em
Giấc miên trường sóng vỗ
Có thể nào
Làm sao biết được
Lời hẹn hò chỉ là thoáng chiêm bao
Em bên này nhớ
Anh bên kia mong
Khoảng giữa là trời xanh mây biếc
Và ngàn năm chỉ là giấc mộng hờ
Làm sao biết được
Lời hẹn hò chỉ là thoáng chiêm bao
Em bên này nhớ
Anh bên kia mong
Khoảng giữa là trời xanh mây biếc
Và ngàn năm chỉ là giấc mộng hờ
Như vậy đó
Bờ bên này rất gần bờ bên kia
Mình vẫn xa ngàn dặm
Con sông chảy qua bao miền ước vọng
Hai bờ sông vẫn mãi mãi song song
Biết đến bao giờ sông về với biển
Để dạt dào ru sóng vỗ mênh mông
Bờ bên này rất gần bờ bên kia
Mình vẫn xa ngàn dặm
Con sông chảy qua bao miền ước vọng
Hai bờ sông vẫn mãi mãi song song
Biết đến bao giờ sông về với biển
Để dạt dào ru sóng vỗ mênh mông
Chiều nay
Anh ngồi đây ngóng đợi
Bên dòng sông Seine xuôi nhẹ chiếc du thuyền
Rẽ làn sóng ra làm hai con nước
Tan dần vào sau đám cỏ rong rêu
Anh chợt nhận ra
Em chỉ là cánh gió
Thổi vào hồn anh một thoáng mong manh
Anh ngồi đây ngóng đợi
Bên dòng sông Seine xuôi nhẹ chiếc du thuyền
Rẽ làn sóng ra làm hai con nước
Tan dần vào sau đám cỏ rong rêu
Anh chợt nhận ra
Em chỉ là cánh gió
Thổi vào hồn anh một thoáng mong manh
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris, Sept. 2005
Paris, Sept. 2005
Comments
Em chỉ là cánh gió
Thổi vào hồn anh một thoáng mong manh.
Thật ra, hình như cái gì cũng chỉ "một thoáng" bởi lẽ không không hằng vĩnh; cái gì cũng mong manh tại vì chằng vững bền. Đã không "thực" vì là mộng thì làm sao mà viĩnh hằng, bền vững cho được!
Trở về với" chuyện chúng mình". Anh với em như đôi bờ sông, như hai đường thẳng không bao giờ gặp nhau hay đúng hơn, chỉ gặp nhau ở vô cực mà thôi.
"Một thoáng mong manh" mang khí sắc buồn, một nỗi buồn nhè nhẹ, mênh mang đượm chút triết lý u trầm của người luống tuổi, từng trải sự đời...