Xuân lại đến làm chi,
Để buồn len ướt mi...
Để em ngồi hong gió,
Cho thức tóc buồn tê!
Nhân gian chiều cảm cựu,
Vũ trụ sớm nhạt nhòa.
Viễn phương chờ canh rượu,
Kề cận chốn phồn hoa.
Đời gian truân hấp hối,
Tay bối rối tìm quên ...
Cành hoa vương gió sương,
Chưa một lần trao trả .
Xuân hối hả qua nhanh,
Cây xanh mờ tóc bạc.
Canh buồn thêm nốt nhạc,
Mây bàng bạc trôi qua.
Xuân làm em nhớ nhà,
Mưa nhạt nhoà ánh mắt,
Hoa vàng, Xuân tím ngắt,
Việt Nam còn lất lây...
Xuân ơi! Ở lại đây,
Cho vui vầy cỏ nội,
Cho lòng người mở hội,
Để đón ánh Xuân nồng.
Cho Việt Nam Muôn Năm!
Linh Đắc
Comments
Mgiang
Trong bài nầy, đáng kể là vần. Vần có khi cách cú, có khi yêu (vận), có khi cách, biến chuyển khôn lường. Từ dùng chọn lọc và đầy tính "sáng tạo". Tất cả tạo thành tổ hợp nâng giá trị bài thơ bay cao.
Tuy nhiên, cũng còn từ đoán mãi không ra ý nghĩa như "cảm cựu" hay vài ý thường lập đi lập lại trong nhiều bài như "ướt mi, hong gió, tóc buồn"...
Có thể đó là đặc tính của Nhà thơ cũng không biết chừng!