Gã ăn mày giữa vùng quê
Một manh áo vá phủ phê hình hài
Dù cho mưa nắng miệt mài
Một bao, một gậy sờn vai não nề
Mặc người khinh, mặc kẻ chê
Bụi đời lần bước tìm về bến xưa
Mái đầu xanh điểm sương thưa
Gậy mòn chống giữa cơn mưa nợ tình
Tình người, tình nước lâm ly
Ngửa bàn tay trắng hàn vi thân cò
Đầu làng cuối xóm cầu cho
Lòng người bố thí Tự Do thật lòng !
Vivi
Comments
Người ăn mày vất vả thân xác, nhân phẩm bị khinh chê. Anh đã bất chấp tất cả chỉ cốt để trả cho xong món nợ tình người , tình nước.
Không rõ đó phải chăng là ý chủ đạo của bài thơ ?
Theo thiển ý, trong bài thơ, có vài câu cần chỉnh lại cho ý rõ hơn (như câu chót). vài từ nên sửa lại cho chính xác hơn (như phủ phê, chẳng hạn)./.