Nhịp cầu tre hòa tiếng võng đưa...
Câu đưa em , lơi lả giọng hò
Vọng trống đình, rót sầu vọng cổ
Sáo vi vu thanh thoát đồi khuya
Ôi nhớ thuở hồn nhiên tuổi dại
Mái chèo khua nước giập be thuyền
Trăng tỏ rạng tắm dòng sông bạc
Ngộp ruộng sình hiu hắt gió ngang
Chó sủa khan, hiệp gà gọi sáng
Ếch uềnh oang, bìm bịp kêu chiều
Miểu xanh rêu, trúc uốn liêu xiêu
Thổ địa mẻ gốc đa lỏng chỏng
Vét ao cạn trưa hè cháy bỏng
Ruộng rì rào lúa trổ đòng đòng
Rưng rức quê hương đậy sóng lòng
Bão bùng hồn đêm thâu trắc trở
Sương sủng ướt thòng dây cứt quạ
Bình bát vàng giấu mỏ chim sâu
Con kinh đục vòng ôm quốc lộ
Lăn miệt mài lục tỉnh xe đò
Thồ thổ mộ rẽ suông xóm rẫy
Chở khẩm từng chất ngất hồn thơ
Anh ở đó thương em nơi đó
Thắm lòng nhau tình đất quê mùa
Chương Hà
Comments
Tất cả chi tiết đơn sơ đó, cùng lúc trổi dậy dữ dằn như cơn bão tàn phá trí nhớ Nhà thơ:
Bão bùng hồn đêm thâu trắc trở.
Đất nước Miền Tây quê mùa như thế đó. Nhưng cũng giống như bà Mẹ hiền, sẵn sàng phơi lưng che chở, bọc lót cho con, khiến cho con càng xa càng thương càng nhớ.
Thương nhớ suốt đời./.