Nem Chua
Vũng Liêm nổi tiếng món Nem chua
Khách lạ thường hay ghé lại mua
Nem Cụ Hai Sừng ngon tuyệt hão!
Bày bán quanh năm đủ bốn mùa.
Mỗi lần nghỉ học về quê Mẹ
Anh ghé nhà lồng ngắm nghía xem
Hàng quán chưng bày nhiều món lạ
Món anh ưa nhứt đó là Nem.
Nhìn cô chủ quán xinh như mộng
Mặc áo bà ba lụa trắng tinh
Tóc kẹp đuôi gà, đi guốc mộc
Người quê mà vẻ đẹp đô thành.
Anh mua một chục, rồi ăn thử
Em nói: “Nem nầy ngon khỏi chê!”
Anh hỏi: “Chưa ăn sao biết chớ?”
Em cười, nói: “Có lắm người mê!”
Anh tin em nói lời chân thật
Má lúm đồng tiền không nói ngoa
Mê Nem hay chỉ mê người đẹp?
Muốn hỏi nhưng thôi, sợ lệ nhòa.
Ghé mua vài bận thành thân thiết
Em nói ngày xưa cũng biết anh
Có học chung trường nhưng khác lớp
Ôi! Thời niên thiếu đã qua nhanh!
Làm sao anh nhớ người em bé!
Anh mãi mê chơi, thích đá gà
Còn em nhút nhát và e lệ
Cổng trường ngăn cách giữa đôi ta.
Rồi anh lên tỉnh theo Trung Học
Em ở lại quê giúp mẹ già
Em bán Nem chua làm lẽ sống
Yêu đời nhưng lại sớm bôn ba.
Mỗi lần về Quận anh đều ghé
Thăm quán đơn sơ để ngắm nhìn
Má lúm đồng tiền cho đỡ nhớ
Nụ cười e ấp, dáng thêm xinh.
Anh rời tỉnh lỵ lên đô thị
Theo bước văn nhân, học xướng ca
Viết dăm câu chuyện tình thi vị
Quên hẳn người xưa ở Quận nhà.
Lứa tuổi thanh niên, đời ngang dọc
Sông hồ lưu lạc khắp quê hương
Bến tình bến nước đều thơ mộng
Nhưng bến tình yêu khó tận tường.
Một hôm về lại thăm quê cũ
Quán đã thay tên đổi chủ rồi!
Em đã theo chồng đi xứ khác
Cuộc đời vợ lính đổi nhiều nơi.
Một viên đạn pháo vào đơn vị
Rơi trúng nhằm ngay ổ điếm canh
Chồng em tan xác bên cây súng
Ðể lại con thơ với vợ lành.
Anh về không dám ăn Nem nữa
Hình ảnh thê lương ám ảnh hoài!
Ðất nước tang thương còn chém giết!
Giết người để phục vụ cho ai?
Rồi năm đất nước vào tay giặc
Em cũng theo người bỏ xứ đi
Ðất lạ bơ vơ, hồn lạc lõng
Nhớ quán Nem chua, tuổi dậy thì…
Ðất rộng người đông còn gặp lại
Chuyện đời hy hữu phải không em?
Kỷ niệm năm xưa bừng sống dậy
Trong quán Nem chua, suối tóc mềm.
Ðã hết một thời thơ mộng cũ
Cuộc đời lưu lạc có gì vui!
Kỷ niệm trong tim còn ấp ủ
Nhắc lại càng thêm luống ngậm ngùi!
(Ðức Phố, 20-11-90)
Vĩnh Liêm
Comments
Bài thơ của VL tựa như một truyện dài tình cảm. Truyện kể như thiệt. Lại có phần lâm ly, gay cấn. Ôi, đời sao quá éo le. Và cảnh ngộ lcũng lắm trớ trêu.
Thế hệ 1940 chắc ít nhiều thấy mình có phần trong đó chớ chẳng không./.