Có một ngày, trời mùa thu, đầy mưa
Ta ngồi nghe, tiếng gõ đều, trên lá
Lòng rưng rưng, nhớ gì ? Tha thiết quá
Cứ mập mờ, lưng lững ở trong tim
Nhớ tuổi thơ, nhớ đường phố lặng im
Nhớ bè bạn, của một thời cắp sách
Biết tìm đâu? Bao tháng ngày xa cách
Năm mươi năm, nhớ xóm nhỏ dịu dàng
Nhớ thuở nào, dầm mưa bước lang thang
Đầy sảng khoái, đầu hứng mưa máng xối
Dòng nước tuôn, chẳng làm ta bối rối
Cứ vui đùa, cứ giành giật thỏa thê
Nửa cuộc đời, trôi , như một cơn mê
Nhắm mắt lại, quê hương xa vời vợi
Nhớ dáng mẹ, võng trưa ngồi chờ đợi
Con tan trường, đầu dang nắng chang chang
Nhớ tình đầu, thư trao chẳng dám mang
Giao bạn giữ, sợ về nhà bị mắng
Thư hồi âm, ta viết lên giấy trắng
Tai thì nghe, cả bọn trả lời dùm
Đáng yêu vô cùng, tất cả nhớ nhung
Ta ngồi đếm thời gian trôi biền biệt
Tuởng con tim, chẳng còn chi nuối tiếc
Bỗng dại khờ, nhung nhớ buổi hoàng hôn.
Vân Hà
Tháng 11/7/ 2018